Yêu người IQ cao (phần 13)

Tôi cười như mếu, cố gắng hỏi lại lần nữa: “Rốt cục tất cả những việc này là vì lý do gì, tại sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy"

Nó im lặng, nhìn xa xăm hồi lâu rồi nhẹ nhàng đáp: “Đến một lúc nào đấy, ông sẽ biết".

Tôi không biết “lúc nào đấy” của nó là bao giờ, tôi chỉ biết “lúc này đây" của tôi. Lúc này đây, với nó, tôi vừa thích vừa sợ, vừa tôn trọng vừa nghi ngờ. Tôi hoang mang không biết nếu tôi tiếp tục mối quan hệ này thì tôi có còn là tôi nữa không, liệu rằng tôi có bị nó quay như chong chóng hay không. Bởi tôi có cảm giác như mọi hành động, thậm chí mọi suy nghĩ của tôi đều nằm trong tính toán của nó hết.

Nói thì nói thế thôi, chứ hồi đó sinh viên, cũng chả nghĩ nhiều đâu, chỉ biết thích là nhích thôi. Bởi vậy nên sau hôm đó, tôi nói chuyện với Thư nhiều hơn. Tiếp xúc nhiều, nói chuyện nhiều tôi mới biết nó hiểu biết xã hội rất rộng, hầu như lính vực khỉ gì nó cũng biết, từ chuyện vĩ mô như vì sao Mr X lại thành lập các tập đoàn, vì sao giá vàng, giá chứng khoán, lại tăng đột biến … đến chuyện vi mô như tại sao có bút bi bấm, bút bi xoay, tại sao giấy viết lại màu trắng mà bảng lại màu đen ….Kiểu một vạn câu hỏi vì sao vậy.

Nói chuyện với nó tôi không bao giờ thấy nhàm chán, mọi vấn đề qua cách nói, cách lập luận của nó đều trở nên hóm hỉnh và logic. Có điều càng nói chuyện tôi càng thấy ở nó có gì đó bí ẩn, mà thói đời, nó càng bí ẩn thì tôi càng tò mò, càng tò mò thì càng thấy thích nó, dính vào nó không dứt ra được.

Thích là vậy nhưng tôi vẫn nhớ lời sư phụ Cương, nghiêm cấm tỏ tình dưới mọi hình thức. Nhưng nếu không tỏ tình thì mọi chuyện nó cứ đều đều như vậy thôi, nó không giống cái Linh trước đây, cứ cầm tay, ôm hôn thoải mái là xong. Ở nó có cái gì đó khiến tôi không dám manh động. Từ lần đầu đi chơi đến lúc đó, đến cầm tay tôi còn chả dám nữa là tiến xa hơn. Cơ mà cứ như thế này thì khó chịu lắm, ức chế lắm.

Cuối cùng tôi vứt cm nó cái bí kíp của Ku Cương vào sọt rác. Cái bí kíp của nó dùng để chăn rau thì thích hợp hơn. Chứ nếu có tình cảm thực thì bố ai mà kìm chế được.

Sau mấy đêm ngắm sao, kết hợp giữa chiêm tinh học, tử vi học và bói toán, tôi đề ra cương lĩnh: Bọn nó tán nhau và hành động của chúng ta. Trong đó tập trung phân tích và làm rõ thời điểm chín muồi để tỏ tình là vào ngày 8/3 năm Đinh Hợi (2007).

Để đảm bảo tính bất ngờ cho đối phương, tôi chủ động cắt đứt mọi liên lạc trong khoảng 1 tuần trước “ngày được chọn". Theo môn “Tâm lý chiến" mà Ku Cương truyền dậy, tôi hiểu rằng đây là thời điểm bọn con gái mong chờ đối tượng thể hiện tình cảm, mà bọn nó càng mong chờ thì mình càng phải tỏ ra thờ ơ, nếu thờ ơ đến độ phũ phàng thì càng tốt. Đối phương càng tuyệt vọng thì hành động của mình càng đạt kết quả cao.

Nói thì nói thế chứ 1 tuần trời không liên lạc với nó tôi cũng cảm thấy bồn chồn và nao núng không chịu được. Càng đến gần “ngày được chọn" tôi càng hồi hộp. Bọn cũng phòng không cùng đẳng cấp để chia sẻ với tôi. Mấy con gà chả biết thể nào là chiến lược với chiến cục, không biết vạch ra kế hoạch tác chiến như tôi. Bọn nó cứ cắm đầu vác hoa xung phong tỏ tình thôi, mà cái lối đánh xung phong lạc hậu ấy áp dụng trong thời đại này kiểu éo gì chả hi sinh. Tôi là tôi khinh.

Rốt cục thì giờ G cũng đến. Trong khi anh em cùng phòng thi nhau hô hào xung phong bắn nhau chí choé bên ngoài thì tôi rúc trong công sự bế quan toả cảng. Lần lượt, Bình Triết, Thành Thối, Đồng nát đều lê lết thất trận trở về. Tôi biết mà, cái kiểu nhắm mắt nhắm mũi oánh vậy, kiểu éo gì chả thua.

Nói thế nhưng tôi hồi hộp đến vớ cmn tim ra, nhìn gương đồng đội lần lượt nằm xuống, tôi lo sợ và tưởng tượng mình cũng phải nằm xuống cùng anh em. Hi sinh thì cũng anh dũng đấy, nhưng chỉ một thời gian thôi là éo ai biết ông là ai. Người ta chỉ nhớ đến người thắng trận, éo ai nhớ đến kẻ nằm xuống. Cùng lắm sau này con cháy đi thi đại học được cộng 1 điểm thôi.

Đúng 11h45 đêm tôi nhắn tin cho Thư hẹn gặp ở sau nhà A. (Tôi không dám gọi điện, phần vì hồi hộp quá sợ éo nói được gì, phần vì sợ bọn bạn cũng phòng nó phát hiện, dàn trận oánh hội đồng thì bỏ mẹ).

Trong khi anh em trang bị toàn vũ khí hạng nặng với những bó hoa, lẵng hoa to tướng và vô số quà cáp khác. Tôi nhẹ nhàng xách một bông hồng duy nhất tiến về điểm hẹn. Không quan trọng bạn có vũ khí gì, quan trọng là bạn dùng nó ra sao.

Đêm mùa xuân, trời se lạnh, tôi đứng hiên ngang dưới gốc cây chờ Thư đến. Cảm giác khí khái và oai hùng vô cùng. Có thể tôi là người duy nhất dành chiến thắng đêm nay bởi tôi biết, Thư có cảm tình với tôi, chỉ cần một phát súng à nhầm một lời tỏ tình để kết thúc cuộc chiến mà thôi.

12h, giờ G đã điểm, tôi chăm chăm nhìn về con đường dẫn từ khu nhà của Thư đến điểm hẹn. 12h15, vẫn không có ai. Mất bình tĩnh, tôi rút điện thoại ra gọi, không ai nghe máy. Tôi đánh liều tiến về khu nhà của Thư. Đang mon men áp sát thì tôi nghe tiếng quát: “Anh kia, đứng lại".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play