Cái bụng nó réo lên, nó xoa bụng rồi cười cười với mẹ nó. Bà
thấy vậy thì xoa đầu con gái rồi đi mua thức ăn cho nó "Đói
bụng rồi để mẹ đi mua thức ăn" trước khi đi bà nói.
Mẹ
vừa đi thì nó cũng định nằm nghỉ một tí thì "tạch" cánh cửa lại mở. Bộ 5 kia lại quay trở lại bước theo sau còn có một
ông bác nhìn cũng bảnh bao phong độ nhưng hơi đen một tí. Thảo
chạy lại ôm nó ríu rít:
_Ba nghe tin em bị bệnh nên đến
thăm em rồi em kể hết chuyện cho ba nghe nên ba đòi qua thăm chị
đó - Thảo nói với nó rồi quay qua Ba cô "Ba, đây là chị My"
*cười tươi*.
Ông rời đi khỏi phòng nó nhưng trong lòng
vẫn dâng lên một niềm vui khó tả. Ông bước đến sân bệnh viện,
đi ngang qua khu bếp từ thiện của bệnh viện. Đột nhiên ông thấy
một bóng dáng, một gương mặt quen thuộc có lẽ suốt đời ông
cũng không quên được. Hơi bất ngờ, miệng ông há hốc và ông quay
người lại chạy khắp nơi từng ngõ ngách trong bệnh viện để tìm bóng dáng ấy.
Sau gần 20 phút chạy ngược chạy xuôi trong khắp bệnh viện tìm người, ông vẫn chưa tìm thấy dáng người
ấy. Điện thoại ông reo lên báo về công việc nên ông cũng đành
rời khỏi đó mang theo sự tiếc nuối trong ánh mắt nhưng có chút vui và hi vọng trên gương mặt, ông đi khỏi bệnh viện.
Trên phòng bệnh của nó, mẹ nó bưng đồ ăn vào đặt tên bàn.
_A! Mẹ/Bác - cả bọn đồng thanh.
_Ừ, tụi con khoẻ không? - Dì Hoa cười hiền , rồi quay qua nói với nó "Con ăn cơm đi"
_Dạ, tụi con khoẻ
_Tụi con bàn bạc chuyện gì mà xôn xao quá vậy? - Dì Hoa hỏi tụi hắn rồi lấy cơm cho nó ăn.
_Dì để con đút cho My - Hắn lấy phần cơm từ tay dì Hoa rồi đút cho nó.
"Ừ" - dì Hoa cười cười nhìn hắn.
_Cũng mai nhờ ông nếu không mẹ biết tôi bị thương ở tay là chết chắc - nó nói nhỏ với hắn chỉ đủ 2 người nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT