Ngày hôm sau, nó thức dậy rất sớm. Sau khi thay đồ nó bước ra khỏi phòng,
ánh mắt nhìn lướt qua nhỏ và Hân có chút đau lòng rồi cũng
bước đi. Hôm nay nó phải đeo theo một cái kính để che bớt đôi
mắt gấu trúc do khóc suốt đêm qua đi.
Bầu trời buổi sáng thật đẹp, những giọt sương còn lấp lánh trên những lá cây,
ánh nắng rọi qua khẽ ánh kên tia sáng huyền bí. Nhìn lên bầu
trời, ông mặt trời chỉ đang bắt đầu nhấp nhô leo lên khỏi đỉnh, từng ánh nắng ban mai chiếu qua từng kẻ lá. Phản phất đâu đó
vẫn còn hương hoa thơm phức. Hoa, nắng sớm cùng với những giọt
sương làm cho khung cảnh có một vẻ đẹp mĩ lệ, đáng để cho
những nhà thơ, nhạc sĩ để tha hồ sáng tạo.
Nó dừng
trước một cái đài phun nước, chỗ này là khu viên sau trường.
Bên cạnh là những bông hoa đủ màu sắc phản phất hương hoa thơm
dịu làm cho người khác có cảm giác bay bổng. Nhưng nó lại
khác nó không lựa chọn ngồi một nơi đầy lãng mạn như thế, nó
quyết định leo lên cành cây cổ thụ kế bên để suy nghĩ và ngắm
cảnh.
Một khung cảnh đẹp, một cành cây to, một tán lá
xanh rộng và một cô gái nhỏ nhắn đang suy tư, ngồi trên cành
cây, ánh mắt không giấu nỗi vẻ buồn. Ánh mắt hướng về nơi xa
xăm nào ấy , những suy nghĩ về ngày hôm qua bắt đầu rón rén
bước vào tư tưởng của nó. Nó giận mình tại sao lại ngốc đến
thế, để cho người ta lừa gạt suốt bao lâu nay... Từ đâu, một âm
thanh trầm bổng của ai gần đó vang lên làm nó thoát khỏi những suy nghĩ ấy. Nó nhẹ nhàng quan sát 2 người bên dưới. Một
người là Bảo và người con gái còn lại là ai hình như nó không quen. Nó im lặng chợp mắt như muốn ngủ, những tiếng nói bên
dưới cứ thanh thót từng chữ từng chữ rõ ràng vang bên tai nó.
*phía dưới*
_Bảo à! Em yêu anh....Anh là người yêu em nhé - cô gái nói có chút
ngượng. Cô ta có đôi mất to, mũi nhỏ, da trắng nhìn bao quát
thì khá xinh..=>Đó là theo lời đánh giá của nó. Cô gái này không son phấn.
Người đối diện cô hình như quá quen với
những câu nói này nên cũng chẳng có gì gọi là bất ngờ
cả..vẻ mặt bình thản ung dung, trong khi cô gái đó đang lo lắng
chờ đợi.
Cô đành ngậm
ngùi ngồi yên một chỗ "hixhix...bọn nó ỷ đông hiếp yếu"..cô
muốn tranh cải với nó một chập nhưng lại sợ bị thua giống
những lần trước..
Vậy là cả đoàn xe vừa đi vừa hát
-----------------------
nữ hiệp cứu mĩ nhân
Vào một hôm, trời nắng gắt, cái nắng chói chang làm không một ai dám bước ra đường. Công viên thưa thớt, có thể nói là gần
như không có ai nhưng đâu đó một góc nhỏ vẫn có một cô gái đang cậm cụi làm cái gì đó, chăm chú đến nỗi không ai nhìn thấy
được cô ấy.
Thì ra là nó, xung quanh nó bây giờ khoảng
trên chục bịch bánh tráng trộn. Nảy giờ nó đây chỉ đang chăm
chỉ ăn bánh chứ làm việc gì, miếng bánh tráng vẫn còn dính
trên khoé miệng. Đang trên cao trào để ăn bánh thì đâu đây quanh
nó vẫn còn tiếng la hét ầm ĩ, chẳng thể nào tập trung chuyên
môn ăn là chính của mình được. Nó lén quay lại xem chuyện gì
đang xảy ra sau lưng nó.
"Thì ra là ỷ đông ăn hiếp yếu,
lại ăn hiếp một cô gái chân yếu tay mềm thế kia" nó khẽ lắc
đầu trước cảnh ngay cạnh mình. Một đám côn đồ khoảng 7 tên đang ăn hiếp một cô "gái liễu yếu đào tơ" , cô ta cố la hét kêu mọi người cứu giúp nhưng quanh đây có ai ngoài nó để mà cứu cô
chứ. Nó bắt đầu có suy nghĩ chuyển chủ đề "ăn là chính" trở
thành "quýnh là mười" , tay chân bắt đầu ngứa ngáy, nó bẻ tay
rôm rốp.
Ngoài kia, cô gái mắng bọn chúng nên bọn chúng
dơ tay định tát cô một cái. Thật mai mắn nó chạy ra, nắm chặt
tay tên đó lại.
_Tại sao một nam nhi lại ăn hiếp một cô
gái yếu đuối như thế này thật quá mất mặt - nó bỏ tay tên bên kia xuống khẽ lắc đầu.
_Tụi bây lên quýnh nó cho tao...- tên đó tối sầm mặt quát bọn đàn em.
_Con nhỏ này đại ca để một mình em là đủ - một đứa cao to
gấp rưởi nó bước ra vỗ ngực nói lớn. Nó bên đây giả bộ sợ
hãi, còn trong lòng thì thầm nghĩ.."mầy chỉ một mình nữ hiệp ta đây là đủ thì có, ta chỉ cần đạp 2 phát chết
tươi..hôhô"....
Hắn ta bước lên thủ thế trong khi nó cứ đứng trơ ra đó mặc cho tên đó đang đắc ý cười ra mặt.
Hắn tiến lên vung một nắm tay to lớn vào giữa mặt nó, nhanh
chóng nó lách người sang một bên tên đó do mấ́ thăng bằng nên
té xuống....trong lòng nó thì nghĩ "yếu mà còn ra gió", sẵn
tiện nó dơ chân đạp 2 phát vào bụng hắn ta, 5 giây sau cú đạp
chỉ Á được một tiếng rồi lăn đùng ra ngủ, ngáy như heo.
Tên đại ca đứng đó tức anh ách, liền kêu bọn đàn em lên một lượt. Bọn đàn em lúc đầu cũng sợ sệt chần chừ không đi, nhưng bên
đây nó cứ vờ sợ như tỏ ý đông quá đánh không lại còn tên đại
ca cứ bảo "nó có một mình 5 thằng bây chẳng lẻ đánh không
lại".... ..... Cả bọn khí thế hừng hực xông lên rồi đi vòng
quanh nó.
"Giờ mà còn sài cái chiêu kinh điển này hả
trời " nó cười trong bụng. Nó ra chiêu trước tung hai nắm đấm
qua hai bên cánh tay của mình, dùng 2 chân đá vào 2 đứa trước
mặt. Phía sau do không để phòng tên đó chạy lên nắm lấy cánh
tay nó, nó dơ chân đạp vào chỗ hiểm của hắn, tay thối vào mặt ...1..tên ngã ra ngất xỉu. Nó xoay qua đá vào bụng trên bên tay
trái, đột nhiên một tên chạy lại nắm lấy chân nó, lúc này nó
dùng tay vịnh vào lổ tay hắn,chân còn lại đá bụng do đau quá
nên buông tay vậy là nó lộn người ra sau lưng hắn xử luôn hai tên còn lại. 1 cái vào đầu một cái vào bụng nhanh như chớp, bọn
chúng đau đớn lăn ra đất. Chỉ sau 52 giây, không còn một địch
thủ. Nó phủi tay cười khinh bỉ, quát lớn:
_Sau này đừng để tao gặp lại tụi bây nếu không thì đừng trách *bẻ tay, sẵn
chân đạp thằng kế bên một cái làm nó la trong đau đớn*
_Dạ..........- bọn chúng nói mà run cầm cập.
_Giờ thì BIẾN đi. Hay muốn bị đánh tiếp tục - nó chỉ mặt
thằng đại ca kia nói. Rồi bọn kia cũng tự động rút đi trong im
lặng.
Nó nãy giờ hăng say đánh quá mà quên mất đương sự đang phía sau mình. Nó quay lại định hỏi thăm nhưng bị hành
động của người đó làm cho đơ cả người. Nó đang được quay phim
hành động đó nha.