_Anh không ngờ câu nói đầu tiên em nói với anh lại chửi anh đáng khinh bỉ. Anh không tin nổi nữa đó!-không ai khác chính là Thế Thịnh đây mà(ai không nhớ đọc lại chap 3 nhé,)
_Không tin kệ anh! Tôi nói anh là ĐỒ ĐÁNG KHINH BỈ!-nó nhấn mạnh 4 chữ cuối.
_Thôi nào! Em quá đáng lắm! Ít ra thì em phải nói đc câu "em nhớ anh lắm" hay là "ta bắt đầu lại từ đầu nhé" thì mới đc chứ!-Thịnh giở giọng nham nhỡ.
_Muốn nghe thì kêu con Mỹ Uyên nói cho nghe! À mà quên, lúc chia tay tôi anh quen nó đc vài tháng rồi cũng đường ai nấy đi và bây giờ nó đang theo đuổi anh Ken. Còn anh đã hết thời rồi!-nó lạnh lùng tàn bạo.
_Anh thậm tệ đến thế sao?-Thịnh xoay 180 độ nở ra gương mặt có chút giận hờn.
_Còn hơn cả chữ thậm tệ nữa. Anh là đồ đồi bại, đáng khinh không nên có mặt ở trên đời này!-nó quay qua hừ lạnh khinh bỉ.
_Vậy mà có ng yêu anh đấy!-Thịnh nhìn cô chằm chằm.
_Haha! Chắc ng đấy cũng không đc bình thường giống anh đâu ha!-nó cười sỉ.
_Ừm! Rất xinh đẹp, con nhà giàu, đã từng yêu anh và yêu rất nhiều, bây giờ cũng thế!-Thịnh cười nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong mắt nó nụ cười ấy làm nó ghê sợ.
_Tội nghiệp thế! Quá hoàn hảo nhưng sao lại đi yêu anh! Chắc anh bắt ép con ng ta chứ gì? Quá hiểu rồi!-nó tiếp tục dùng cái giọng và đôi mắt sỉ ấy.
_Anh không ép! Anh biết và cảm nhận đc ng đấy là em!-Thịnh ôn nhu.
_Anh....hahahah....bao lâu không gặp mà anh lại có thêm một bệnh mới à? Ảo tưởng....quá ảo tưởng.-nó cười ha hả rồi lắc đầu.
_Em đừng dối lòng nữa! Anh biết mà!-Thịnh đứng dậy đi về chỗ nó.
_Anh đấy, tai anh đâu rồi? Ảo tưởng, điếc hay là ch* tha mất lỗ tai chôn dưới đất rồi.-nó sỉ.
_Em đừng quá đáng thế, anh đã cho em một cơ hội mà còn làm giá thế!-Thịnh hết chịu đựng nổi.
_Tôi nó rồi! Tôi KHÔNG YÊU ANH! Nghe rõ chưa, đã từng nhưng bây giờ chỉ là sự khinh bỉ tội nghiệp thôi hiểu chưa?-nó quát.
_Em yêu anh mà, phải không? Ng em yêu là anh chứ không phải thằng cờ hó Đạt đó, em phải nhận, thú nhận đi!-Thịnh như ng điên.
_Anh sai rồi! Ng tôi yêu là Đạt chứ không phải thằng cờ hó như anh! - nó nhìn Thịnh, đôi mắt bỗng rưng rưng khi nhắc đến hắn. Không biết là bây giờ hắn dậy chưa, có nhớ hay đi tìm nó không?
_Em đừng khóc, anh hiểu em mà!-Thịnh định choàng vai ôm nó thì nó né sang một bên.
_Anh biến cho tôi! Đồ đáng khinh bỉ, cởi trói ra mau! Tôi sẽ cho anh chết chắc!-nó hét.
_Ồ! Vậy đc, anh sẽ không cởi trói đâu! Chừng nào em nhận là còn yêu anh thì anh mới thả! Nếu không cứ ở đây, sẽ có ng canh em đấy. Đừng lo, ng quen cả!-Thịnh nói rồi búng tay cái phóc thì cánh cửa ra vào mở ra.
_Ph.....Phú........Phúc!-nó ngạc nhiên không nói nên lời.
_Canh cho kĩ, hết hôm nay 300.000 triệu sẽ chuyển khoảng cho cậu!-Thịnh vỗ vai Phúc rồi đi ra ngoài.
_Tôi xin lỗi, hãy nhớ đến những lời nói hôm qua của tôi. Tất cả đều có lí do hết!-Phúc buồn.
_Anh là ai, nhìn anh có vẻ quen nhưng có lẽ là chưa gặp!-nó nhìn chằm chằm vào Phúc, đôi mắt ánh lên tia thất vọng.
_Cô nhớ! Vậy đc rồi, cứ xem tôi như kẻ thù, vậy thì tốt hơn!-Phúc cười buồn.
_Nhớ gì chứ? Anh đúng là kẻ thù mà, ng tôi ghét nhất là Thế Thịnh thì ng tôi ghét thứ hai chính là anh, một con chó đi theo chủ, làm tất cả những gì ng chủ sai bảo sau đó nhận đc một cục xương. Ngay cả giết chính bạn bè ng thân cũng dám làm thì khác thì thứ bỏ đi hả?-nó nói mà hai giọt nước mắt lăn dài. Nó thất vọng, thất vọng tràn trề.
_Tôi đúng là thứ như vậy đó, tất cả đều vì tiền. Tiền là cái thứ khiến ng ta thèm khát và có thể bán đứng tất cả. Còn cô, ng luôn sống trong tiền, ăn ngủ trên tiền thì hiểu đc gì hả? Phung phí, còn những ng không có lấy 1 đồng mà ăn. Cô hiểu chắc?-Phúc giận.
_Tôi không hiểu nhưng thứ như anh thì chỉ là đồ bỏ đi. Biết bao nhiêu công việc làm ra tiền nhưng anh không chọn lại chọn đi làm chó nhà ng ta thì chẳng phải không còn lòng tự trọng sao?-nó cười, một nụ cười khinh bỉ.
_Làm mấy việc đó thì lương có bao nhiêu hả? Lỡ ng nhà cô bị bệnh nặng cần phải phẫu thuật gấp mà nhà lại khó khăn, có duy nhất một ng con trai mà đang tuổi đi học thì kiếm đâu ra 200.000 triệu để phẫu thuật hả? Cô nói đi!-Phúc nói trong nghẹn ngào.
_Nếu anh thiếu thì tôi có thể cho..........-nó cũng khóc.
_Cô biết tôi trước đó sao? Biết sao?-Phúc quát.
_Vậy vậy thì anh ngừng lại đi, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí cho ng nhà anh! Chỉ cần anh về làm với tôi!-nó nói.
_Quay về đc sao? Phóng lao rồi thì phải theo lao!-Phúc bất lực.
_Ai nói? Nếu có thể chụp lại kịp thì ok!-nó nói.
2 giờ sau. Tại biệt thự Rainy.
_Shit! Không thấy dấu vết gì hết! Rốt cuộc ở đâu?-anh Ken bất lực.
_Bị bắt cóc 100% rồi! Không nghi ngờ gì nữa!-Lin chống cằm.
_Ế! Em có ý......-Pin chưa nói hết câu.
_Ý ý cái con khỉ á! Tàm xào ba láp không mà ý gì!-Lee đập đầu Pin.
_Vậy thôi khỏi nói!-Pin giận.
_Rốt cuộc là ở đâu đây? Bố nó cha mày mà tìm đc đứa nào cha mày băm xác!-Ken nghiến ăng ken két.
Có Yin Và Sam là bình tĩnh nhất nhưng trong lòng máu đang sôi sùng sục.
_Cái bông tai! Vậy mà nghĩ cũng không ra nữa!-Pin cười, tay vân vê cái khuyên tai để chữ P bên tai trái.
_Ờ ha! Anh David lên lầu lấy cái Lap cho em đi!- Lin đập vai David.
_Đợi anh!-David chạy lên lầu.
David xuống vớ cái laptop của Lin và vài cái tai nghe.
_Trong Bang mỗi ng đều có một thiết bị định vị và thu âm trực tiếp đc ngụy trang bằng một chiếc khuyên tai để chữ cái đầu tên của ng đấy! Pin thông minh thật, mới gia nhập nên em mới kể, giờ còn nhớ!-Lin vừa bấm lap vừa khen Pin quá trời.
_Không phải lúc nói, định vị mau lên!-Ken hối.
_Thấy rồi! Cách đây không xa, khoảng 500m về phía nam-Lin cười.
_Phía nam là ở hướng sau nhà!-Yin chỉ ra sau.
_Em biết rồi! Đi với em, Lin ở đây tiếp tục theo dõi, có gì phone nhau.-hắn ngoắt tay mọi ng đi theo.
Đi tới vườn hoa cẩm tú mà hắn theo dõi nó lần trước.
~~~~~~~~~~|End Chap|~~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT