_À! Mà hồi nãy em đi đâu vậy?-Ken miệng nhai nhồm nhoàm hỏi nó.
_Em em em.....à...em đi chơi!- nó ấp úng.
_Đi chơi? Ở đâu?-Ken hỏi tiếp.
_Đi đâu kệ em! Liên quan gì đến anh!-nó cáu.
_Không trả lời thì thôi! Mắc gì phải cáu thế!-Pin quay qua.
_Hai ng tập đâu ra cái tính quản ng khác thế hả?-nó giận thật rồi.
_Là anh em thì quan tâm tí thôi!-Pin bình thản.
_Em thôi cái trò đấy đi! Vui cũng chẳng yên mà buồn thì càng chẳng yên nữa!-nó quát Pin rồi lẫm bẫm quay đi.
_Sao thế?-cả đám quay lại nhìn Ken và Pin.
Ken và Pin chỉ biết ra dấu chẳng biết gì rồi lắc đầu ngao ngán.
Nó lên phòng đóng sầm cửa lại rồi nằm co vo một góc giường. Tại sao nó có thể quát anh với Pin như vậy chứ? Hai ng chỉ quan tâm nó thôi mà! Nó sai thật sao, mà chắc Pin với anh không giận đâu nhỉ? Hồi nãy chẳng hề có tí buồn trên mặt mà! Mà thôi, hai ng ấy con nít lắm, giận tí lại nguôi mà!-đấy là suy nghĩ nó lúc bấy giờ.
Anh thật ra rất buồn! Ng em gái bấy lâu nay của của anh quá đáng thương, thiếu thốn tình yêu cha mẹ lại còn anh em, bạn bè lác đác vài đứa nhưng đều là bạn tốt! Ng luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng đâu đó trong trái tim đang khóc vì cô đơn và vì có lỗi với bản thân!
Hắn thì vẫn bình thản, sao vậy chứ? Thật ra là hắn đang suy nghĩ. Lúc đầu về thì vui vẻ nhưng hỏi tâm sâu vào thì nó lại giận, có bí mật gì chăng? Hắn tốt nhất không nên hỏi nếu không muốn bị giận giống hai ng kia. Lúc về nó chẳng thèm để ý đến hắn dù chỉ là một cái nhìn, giận dai vậy sao? Mà thôi có gì chút tính tiếp. Giờ ăn cho đã trước cái đã!
_{Cô ăn gì chưa?(Minh Phúc đây)}-tin nhắn tới đt nó.
_{Đang giận! Chưa ăn gì hết! Mà sao anh biết số tôi?}-nó nhắn lại.
_{Tình cờ nên biết!!! Không cần quan tâm đâu! Qua nhà tôi đi, có cái này cho cô ăn đc nè!}-tin nhắn của Phúc.
_{Đợi tôi!}-nó nhắn rồi chạy vào phòng tắm thay đồ. Nó bước ra với cái váy ngắn đến đùi màu đen. Chiếc áo thun màu trắng để chữ Exo.(Chế này chắc thích Exo nè). Với lấy cái đt bỏ vào túi xách rồi đi.
Nó đi ra tới cửa thì thấy hắn đang dọn dẹp đóng lộn xộn ngoài vườn lúc làm đồ nướng. Chẳng thèm liếc một cái rồi bình thản bước đi. Hắn thì lén lút đi theo nó từ phía sau.
Nó vào vườn cẩm tú, lại ngồi trên cái xích đu đung đưa vài cái rồi lấy đt ra bấm bấm rồi lại ngắm bông ngắm hoa ngắm trời tùm lum tà la. Hắn chán quá nên quay về. Hắn vừa đi thì Minh Phúc bưng hai khay đồ ăn ra.
_Ai vậy?-Phúc hỏi.
_À! My Boyfriend!-nó bình thản nhận lấy một khay thức ăn.
_Cô có bạn trai rồi! Làm cứ tưởng......!-Phúc gãi đầu.
_Tưởng chưa có nên anh có cơ hội chứ gì? Con này không thèm ha! Anh không phải đối tượng!-nó giọng giỡn cợt.
_À thôi mệt quá! Ăn đi, bò bít tết loại hảo hạn đấy!-Phúc lánh qua chuyên khác.
Hai ng ăn ngon lành giữa vườn hoa đẹp và gió lồng lộng. Khung cảnh nên thơ vô cùng.
_Tôi cảm thấy ở anh có chút gì đấy làm tôi tin tưởng!-nó nhìn xa xăm.
_Tôi thấy cô có chút gì đấy làm tôi thu hút vào vẻ đẹp lạnh lùng của cô và cô không như bao ng con gái khác. Xinh đẹp kiêu căng nhưng lại là một con ng nội tâm sâu sắc!-Phúc cười.
_Chưa ai từng nói với tôi như vậy!-nó quay qua.
_Chắc họ không giống tôi! Tôi có thể biết họ đang nghĩ gì và là ng như thế nào khi nhìn vào mắt họ!-Phúc cười.
_Tôi nghĩ vậy!-nó gật gù.
_Nhưng thật sự cô đang nghĩ rằng tôi xạo!Phúc híp mắt.
_Sao...sao...sao anh biết?-nó bất ngờ.
_Thì tôi đã nói rồi mà!-Phúc cốc đầu cô.
_Tôi không thích ng khác cốc đầu mình đâu!-nó xoa xoa chỗ đau.
_Thì xin lỗi! Cô chỉ muốn duy nhất hai ng có quyền cốc đầu mình!-Phúc nhìn vào mắt nó.
_Đúng! Anh có thể nói tên không?-nó hỏi lại.
_Anh cô và cậu hồi nãy!-Phúc bình thản.
_Anh đấy! Bái phục anh rồi!-nó cười.
_Thôi! Tôi về nha, 5 giờ rồi!-nó vẫy tay.
_Ừ!-Phúc cười.
Nó chạy về.
_Cô càng làm tôi không nỡ ra tay với cô rồi đấy! Thật sự xin lỗi, cô quá ngây thơ và trong sáng kể cả cả tin nữa! Tên đấy quả là rắn độc khi dùng cách này để giành đc trái tim của cô!-Phúc mang ánh mắt xa xăm nhìn theo hướng cô.
Nó về biệt thự Rainy.
_Em về rồi hả?-hắn ngồi cười.
_Anh đừng nịnh em! 15p nữa mới đc lên phòng, em có bất ngờ cho anh!-nó quay qua nịnh yêu hắn.
_Ừa! Anh chờ!-hắn hớn hở.
_Lòe lòe!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT