Chiếc xe Limo sang trọng đang dần dần lên cái đường hẹp và kế bên là vực sâu của vách núi Fairy. Xe dừng lại ở một đường mòn dẫn lên trên là căn biệt thự, phía trên đầu của căn biệt thự để chữ Rainy to đùng.

_Xuống xe xách đồ lẹ đi mấy ba!-cô nói.

_Tại sao phải là con trai xách đồ?-cậu hỏi.

_Lady first hiểu chưa? Mà tôi nhớ không nhầm cậu là osin của Sam mà!-nó nói.

_Mà mà sao Băng xưng hô là cậu với tôi? Phan không thích!-cậu hỏi lại nó.

_Gọi tôi là Lucy, tôi thích thế hơn! Bởi vì tôi thích đổi cách xưng hô, cậu làm gì đc tôi?-nó khoanh tay vênh mặt.

_Ừ! Lucy! Ủa ủa sao mà Lucy biết chuyện osin?-cậu ngớ mặt.

_Thì rình chứ.....-hắn thuận miệng nói chưa hết câu thì nó chạy qua bụm miệng hắn.

_Anh còn nói nữa thì có lẽ anh muốn chết!-nó thì thầm với chất giọng ư là uy hiếp.

_Ớ ờ ơ ơ*gật gật*-hắn nói gì hiểu chết liền.

_Mày đc lắm con! Dám rình bà đây thì......-cô chưa nói hết câu thì nó lôi hắn với đống hành lí chạy lên phía căn biệt thự và để cho ở đây có một trận cười khủng khiếp cọng rau diếp luôn.

Nó lôi hắn vào phòng khách của căn biệt thự và vụt hết đống đồ lên trên ng hắn khiến hắn la chi chóe.

_Em này, nặng quá à! Bỏ ra giùm anh!-hắn la.

_Đàn ông con trai gì mà yếu hơn cọng bún thiu nữa. Có ba cái vali của em với anh và cái giỏ đồ của Phan.........ý có kế hoạch này!..............-nó búng tay cái phóc rồi thì thầm to nhỏ vô lỗ tai hắn rồi bỏ hết vali ở lại chỉ cầm một cái vali của cậu lên lầu.

Lúc ấy thì anh, Pin, cậu và cô mới vào, còn Linda thì đi vòng vòng kiểm tra an ninh. Lee và anh David thì đi cất xe ở mảnh đất kế bên.

_Lucy và Yun chạy vô nhà mà đâu mất tiêu rồi nhỉ?-cô nói.

_Ở bếp không có!-tiếng Pin ở trong bếp vọng ra vì Pin đi tìm nước uống.

_Ở trên lầu không thấy!-anh nói vọng xuống.

_Ở sau vườn chẳng hề có!-cậu la ở dưới cổng sau.

_VẬY ĐI ĐÂU?-cô la lên cho ba ng kia nghe.

_KHÔNG BIẾT! TỰ ĐI MÀ TÌM!-Ken, cậu và Pin đồng thanh la.

Cùng lúc ấy thì Linda, Lee với David đi vào thì nghe tất nên:

_Em có linh cảm có chuyện chẳng lành rồi đây!-Lee vỗ vai cậu.

_Thật á! Phải xem mới đc!-cậu hí hửng.

_Xem đi rồi cho anh chừa!-Linda lẫm bẫm.

Nó và hắn từ trên lầu đi xuống. Anh tìm ra khi thấy nó và hắn đứng nói chuyện ở lan can sân sau nhưng đấy chỉ là màn kịch của nó.

_Đi đâu vậy?-cô hỏi.

_Nói chuyện riêng không đc à!-nó bình thản ngồi lên sofa và hắn cũng ngồi theo.

_Lên phòng đi Yin, tất cả ở lại! Có một căn phòng dán tên mày đằng trước đấy! Vô phòng khác tao bắn nát óc nghe chưa?-hắn nói với giọng chút giỡn cợt chút nghiêm túc.

_Ừ! Mơn vì chuẩn bị phòng cho tao!-cậu không chút nghi ngờ dù đã được cảnh báo trước.

Cậu đi lên phòng.

_3....2....1-nó đếm.

~~~~~~~~~Đùng~~~~~~~~~

_Chết cha! Nói trước rồi không chịu nghe! Cho chừa cái tật tài lanh dám đụng tới chị Lucy,hahahahaha!-Lee cười.

_Phan, Phan cậu ấy có sao không?-Sam lo lắng.

_Mày biết lo cho ai khác ngoài tao với gia đình mày với tao rồi à?-nó nói giỡn cợt.

_Mày mày.....đâu có! Chẳng qua nghe tiếng nổ lớn quá nên nên thấy tội!-cô xua tay chối cải.

_Oh! Vậy cậu ấy sỉ nhục mà mà tao xử dùm có thấy tội không?-nó hỏi cô và hắn bên đây xanh mặt vì tội nói dối không chớp mắt.

_Cậu ta sỉ nhục....tao sao?-cô mắt rươm rướm.

_Mày mày khóc sao? Tao xin lỗi, tao sẽ xin lỗi Phan mà!-nó lại ôm cô, chưa bao giờ thấy cô khóc vì cái gì cả!

_Mắc mớ gì mày phải xin lỗi, phải là tao bắt hắn ta xin lỗi tao và cả mày!-cô lạnh lùng.

_Chất giọng thật đáng sợ!-Pin nói.

_Đừng bao giờ động vào chế ấy!-Lee lắc đầu.

_Đụng vô còn hơn gắp trăm lần đụng vô chị Lucy!-Linda xoa trán.

Ken và David chỉ biết đứng im chờ cô hành động mà xem phim vui! Cô chạy lên lầu.

3 phút sau.

_Áaaaaaaa! Má ơi, quỷ quỷ hiện hình!-giọng cậu văn vảng trên lầu và sau đó các tiếng bịch bịch đc phát ra và tiếng la đầy đau đớn.

Cô lôi cậu xuống chỗ phòng khách! Thả cậu cái bịch rớt xuống đất.

_Cậu đã sỉ nhục tôi cái gì? NÓI!-cô quát.

_Cô nói cái quái gì thế? Tôi không hiểu!-cậu lắc đầu.

_Còn chối? Mày nói hắn ta cái gì? Nói lại-cô nhìn qua nó.

_Tao không nói là anh ấy nói Phan nói với anh ấy!-nó liếc hắn.

_À ờ anh......anh.....anh......xạo á!-hắn giơ tay đầu hàng.

_Anh nói sao? Anh đùa với tôi à?-cô liếc hắn.

_Hihi, giỡn chút cho vui!-hắn cười hì hì.

_Giao anh cho nó, đáng ghét!-cô hừ lạnh.

_Cậu có sao không? Tôi xin lỗi, là do hắn ta hết đấy!-cô chạy qua chỗ cậu và cậu đang ngờ nghệch vì chẳng hiểu quái quỷ gì.

_À ờ không sao!-cậu đứng dậy qua chỗ sofa đối diện nó.

Nó nhìn gương mặt tội nghiệp ấy và cái gương mặt cáo già kế bên mình mà tức điên nhưng chẳng nói chẳng rằng lầm lầm lì lì trên sofa.

Gương mặt cậu bị đen thui vì chất nổ của nó. Đầu tóc dựng đứng, đen thui chứ không còn màu nâu hạt dẽ nữa. Tay chân có chỗ bầm bầm và chảy máu, chắc cô làm đây chứ đâu.

_Này! Ta chơi trò chơi cho vui!-Pin phá tan bầu không khí ngột ngạt và đưa ra một xấp giấy.

_Trò gì?-Lee hỏi.

_Chọn phòng ngẫu nhiên!-Pin nhướng mày đểu cán.

_Wow wow! Now!-anh hú hú.

_Mời bóc thăm!-Pin đưa xấp giấy lại chỗ từng ng.

_Đã bóc xong. Pin sẽ tuyên bố luật chơi. Sẽ có hai số giống nhau, ai bóc giống nhau sẽ ở chung phòng với nhau. Vì sẽ có một người ở riêng nên số đó là số.......5-Pin nói.

_Yoo Hoo! Là em là em ở riêng!-Lee nhảy cẩn.

_Khoang khoang, vì ở riêng nên sẽ đảm luôn việc nấu ăn trong 3 ngày 2 đêm tới ạ!-Pin nói thêm.

_Nonono!-Lee xua tay.

_Nonono của Apink à? Chị nghe rồi!-cô vuốt tóc Lee tỏ vẻ thông cảm nhưng đầy châm chọc.

_Ai số 1?-Pin hỏi.

_Anh đây!-Ken và David giơ tấm phiếu.

_Hai anh phòng 1 lầu 1 bên phải ạ! Hạnh phúc nhé! - Pin trêu.

_Số 2 nào?-Pin la.

_Chị/anh!-cô và cậu đồng thanh.

_Quào quào!-cả đám hú lên.

_Kệ kệ số 3 nào?-Pin lại tích cực.

_Tớ!-Linda kêu lên.

_Vậy còn một em nữa đâu? Là ai?-Pin đảo mắt.

_Là em đó!-cả đám hét.

_Số còn lại?-Pin nhăn mặt.

_Chị/anh đây!-nó và hắn đồng thanh rồi nó xách balo lên phòng mất tiêu.

_Vui vẻ ạ!-Pin nói theo khi mọi ng lần lượt lên phòng.

_NEVER!-cả đám la làng.

Pin cũng chạy lên lầu.

~~~~|~~~~~~|End Chap|~~~~~|~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play