_Cô đấy! Mua gì mà mua lắm thế? Đồ ăn không là đồ ăn!-cậu tay xách nách mang nói theo cô khi cô đang chạy lấy hết đồ ăn này đến đồ ăn khác mà đồ ăn vặt là nhiều.
Cô thì đứng đó không xa nên nghe hết thì đỏ mặt quay đi luôn. Khi cô quay đi thì cậu mới tỉnh thì chạy theo cô.
_Đợi đợi với coi cái cô này!-bộ dạng của cô lúc mắc cỡ rất tất cười nên kêu theo ý ới mà cười cười.
_Cậu ấy sao vậy nhỉ? Mình mình đẹp lắm sao?-cô đứng lại ở một góc khuất của gian hàng thức ăn Hàn Quốc. Nhìn lên thì:
_A! Tokbokki!-cô thốt lên.
Cô nhướng lên lấy nhưng cao quá đối với ng 1m71 như cô và bỗng có một bàn tay lấy gói tokbokki xuống rồi đưa trước mặt cô. Nhìn từ trên xuống dưới mà cô há hốc mồm rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà nhận lấy.
_Cám ơn! Sao anh cao quá vậy? Cao cũng có lợi ha!-cô cười.
Cậu chỉ gãi đầu rồi cười cười.
_Này, mua đồ dự trữ thì phải mua gì có thể nấu được chứ, mua đồ ăn vặt này không no được đâu!-cậu nói.
_Ớ! Vậy vậy thì mua cái gì mới được?-cô nhìn cậu.
_Ôi thần linh ơi! Ta có thể mua cua, cá hay thịt ướp lạnh. Cả tokbokki chế biến sẵn và mua nguyên liệu và dụng cụ để làm sushi hay cơm cuộn nữa. Được không?-cậu nói một tràn.
_Ừm ừm ừm! I Like It, I Like It!-cô nhảy cẩn lên.
_Đi đi, rau thì chẳng cần. Ở biệt thự có một vườn rau nên ăn thì cứ ra ấy cắt vào ăn cho nó tươi!-cậu lựa lựa vài củ cà rốt rồi nói.
_Wow, anh nhìn vậy mà đảm ghê ha!-cô tay chống đầu gối nhìn mấy củ cà rốt. Trông cô lúc này rất dễ thương.
_Tất nhiên! Tôi là mẫu đàn ông mà các cô gái thầm mong ước đó nha!-cậu vênh mặt.
_Mấy câu đầu thì nghe được chứ tới câu sau là hết muốn nghe rồi!-cô lắc đầu.