MẮC KẸT, CÁI TÌNH HUỐNG QUÁI QUỶ GÌ ĐÂY ?

4 tiếng trước khi sự việc xảy ra…

Khác với mọi ngay, hôm nay nó dậy sáng để đi học với Ngọc Linh. Để lại trên bàn bữa sáng.

Nó và cô dắt tay nhau dung dăng dung dẻ đến trường.

Vừa vào đến cửa lớp nó như nhớ ra một điều. Bảo cô cứ lên lớp trước đi, tí nữa nó lên sau.

Lớp 11a4…

Nó len lút làm gì ở ngăn bàn anh nó, miệng cười nụ cười nham hiểm. Nó đã đặt một cái máy nghe lén. Sau này có gì nó có thể dùng cái này để uy hiếp anh.

Nham hiểm quá ! Quá nham hiểm !

– Nhóc đang làm gì đấy ?: Một giọng nói quen quen vang lên ngay bên tai nó

– Woa !: Giật mình, nó lùi lại và

Bụp !

Cả cái trán đập vào thành bàn.

– Ui da !: Nó xoa nhẹ cái trán đỏ ửng tội nghiệp của mình

– Ah, xin lỗi. Anh không cố ý làm nhóc giật mình: À, thì ra chính là tên biến thái đòi cưỡng bức con gái nhà lành – Dương Gia Duy đây mà

-Trán tôi, cái trán tội nghiệp của tôi: Nó vẫn suýt xoa cái trán của mình

– Quay ra nào: Hắn nói

– Hửm ???

Phù, phù, phù

Một làn gió man mát thổi vào trán nó, là hắn đang thổi cho nó.

– Hết đau chưa ?: Hắn nhẹ nhàng hỏi

– Ừm: Nó nhẹ gật đầu một cái

– Mà mới có sáng sớm nhóc làm gì trong ngăn bàn anh vậy ?

– Ngăn bàn anh ? Chẳng phải đây là bàn của anh hai sao ?: Nó ngơ ngác nhìn hắn

– Bàn anh nhóc ở cuối dãy cơ: Hắn chỉ vào căn bàn cuối dãy

Haiz… Vậy là dán máy nghe lén nhầm chỗ rồi

– Nhóc làm gì bất chính đấy hả ?: Hắn hỏi

– *trúng tim đen* Làm gì có: Riêng về khoản nói dối thì cô không thế giấu được ai, chữ nó lộ hết trên mặt rồi kìa.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nó. Con nhóc này nói dối tệ thật đấy !

– Nè, nhóc biết ai nhìn cũng biết nhóc đang nói dối không ? Mục đích nhóc đến đây là gì ?

Hắn dí sát mặt mình gần với mặt nó hơn đến nỗi hai người chỉ cách nhau có mấy mm.

– Dịch mặt ra tên biên thái !: Nó đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn

– Nhóc đánh mạnh thế, không thể nhẹ nhàng được hả ?

– Không được nương tay với tên biến thái

– Rồi rồi, thế nhóc định làm gì: Đấy, vòng vo một hồi mãi mới hỏi đúng trọng tâm

– Dạo này anh hai hay về nhà muộn lắm, nghi anh ấy đi chơi với con nào lắm: Cái này nó gọi là ghen phải không ?

– Nhóc muốn đặt máy quay lên ở bàn thằng Minh để tiện theo dõi chứ gì ?

– Ừm: Gật đầu lia lịa

– Thế thì đi theo anh: Hắn nói và dẫn nó đến một cái nhà kho cũ kĩ

Nó nhìn hắn và nói:

– Anh định dẫn tôi và đây và cưỡng bức tôi chứ gì ?

– Đã bảo không phải rồi mà, anh không có làm gì nhóc đâu

– Vậy đến đây làm gì ?: Nó hỏi

– Vào đi rồi biết

Kétttt….

Cái tiếng cửa kêu mang đậm chất phong cách phim kinh dị. Nó linh cảm có gì đó không lành trong cái nhà kho này.

Nhưng vì lo cho ông anh trai của mình nên có lẽ hắn sẽ giúp nó

Bước vào cái nhà kho, những tiếng ‘cọt kẹt’ ngân dài.

Đấy thực sự là nơi lí tưởng cho một nhà ma đó.

– À, ở đây làm gì có gì đâu ?: Nó hỏi, nhìn xung quanh có thấy gì đâu ngoài đống hộp cát tông

– Chờ chút

Hắn lấy một hộp cát tông dán đầy băng dính, bụi bặn dính đầy. Xé lớp băng dính ra, bên trong là một đống thiết bị nghe lén, camera mini,…

– Làm sao anh có đống này, woa toàn hàng tốt nè: Mắt nó sáng lên như tìm thấy vàng

– Nói thật với nhóc thì anh cũng hay theo dõi anh nhóc nên mới có mấy món này. Giờ anh xin truyền chúng lại cho nhóc đó

– Thật hả ? Cảm ơn anh nha ! Xong nghĩa vụ rồi, đi về thôi: Mặt nó cứ phơn phởn bước đi

Kéttttttttt…..

Lại cái tiếng của kinh dị đó, y như trong mấy cảnh kinh dị, cánh cửa đột nhiên đóng lại.

Ôi thôi nát rồi ~

Nó quay sang nhìn hắn với anh mắt ‘anh sắp đặt chuyện này đúng không ?’

– Xin thề luôn đó không phải anh: Anh nhanh chóng hiểu được ánh mắt của và nhanh chóng biện minh

– Tạm tin anh vậy: Nó khoan tay trước ngực, thôi lần này nhượng bộ cho hắn vậy.

Trước hết phải lo thoát khỏi đây đã.

Nó nhìn xung quanh căn phòng, cố tìm một cái cửa sổ. A! Thấy rồi, có vẻ vừa để nó chui qua

– Ê, tui tìm được lối ra rồi ra rồi!: Nó nói

– Đâu vậy ?

– Trên kia kìa: Nó chỉ tay về phiá cái cửa sổ màu nâu bụi bặn ở đằng sau hắn

– Nhóc nghĩ sao anh chui vừa qua đấy ?: Hắn chau mày nhìn nó

– Ai bảo anh chui qua đó, tui sẽ chui qua đó rồi quay ra mở cửa cho anh: Bộ hắn ngu đến mức này hả ?

– Ờ nhỉ. Ok, nhảy lên vai anh đi: Hắn đập vai mình, ý bảo cô nhảy lên

– Được thôi…mà chờ đã: Nó khựng lại

– Sao ?

– Tôi đang mặc váy đó

– Ờ, thì sao ?

Cái tên này đúng là não phẳng thật

– Còn hỏi hả ? Tôi sẽ lộ đồ lót đó. Thiệt tình, ngu thì ngu vừa thôi cho tôi ngu với

– Không sao đâu, anh không hứng thú với đồ lót của con gái đâu

– Tin được không vậy ?: Nó nhìn hắn với anh mắt nghi ngờ

– Thật luôn

Nó đành phải tin theo hắn nếu không sao ra khỏi đây. Nó đứng từ xa để chạy lấy đà.

Như con kangaroo nó bật nhảy và đứng vững trên vai hắn ( so sánh hơi bị hư cấu )

Nó cố đẩy cửa số nhưng không được, cửa sổ này không phải cửa sổ mở. Giờ tính sao đây ?

– Ê, mau xuống đi. Anh không đứng vững được nữa đâu: Hắn nói

– Trật tự, tôi cần suy nghĩ: Bỏ ngoài tai lời hắn nói, nó vẫn tập trung nghĩ cách

– Nói thật đấy, xuống đi

– Đã bảo trật từ….

Chưa kịp nói hết câu, ở phía dưới, hắn không thể đứng vững nữa và kết quả là

Rầm!

Cả 2 cùng nhau tiếp đất. Thứ đầu tiên chạm mặt hắn chính là….

Là…..

Là…..

Một chiếc quần bó thể thao đen, mà nói đúng hơn là mông nó ( cái cảnh kinh điển trong To Love Ru)

– Quần đen ?: Hắn ngơ ngác nói

Mặt nó đột nhiên tối sầm lại. Nó đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Túm lấy cổ áo hắn lên và hét to :

– Dương Gia Duy, đi chết đi: Đồng thời ném hắn về phía cửa

Với sức mạnh của mình, cú ném của nó và “trái bóng” đã phá tan cái cửa.

May thay “trái bóng” vẫn còn sống.

Nó thì hầm hừ bỏ đi không nói gì cả.

Dương Gia Duy. Đồ biến thái, cái tên đáng ghét, vô liêm sỉ này. Mai Dương Chi đây sẽ cho nhà ngươi biết tay !!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play