Tại một nhà hàng E nọ, có đôi trai gái đang ngồi đối diện nhau giữa tiếng vĩ cầm du dương…
Cô gái trẻ mặc bộ váy đen huyền bí tôn lên nước da trắng ngần. Đôi
mắt cô to tròn đen láy, tràn đầy sức sống. Mái tóc đen mượt thả xõa
ngang bờ vai trần viền ren.
Chàng trai ngồi đối diện cô điển trai trong bộ vest đen lịch thiệp.
Mái tóc màu nâu ấm của anh rủ trước trán, ẩn hiện vẻ đẹp huyền bí khó
cưỡng. Đôi mắt nâu ngập tràn tình cảm nhìn cô gái trước mặt.
Trong tiếng vĩ cầm du dương ấy, chàng trai đứng dậy, khuỵu gối trước
cô gái trẻ rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp. Anh mở nó ra, chiếc nhẫn kim cương nhỏ giữa hộp tỏa sáng lấp lánh như sao sa.
– Anh đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, em đồng ý làm vợ anh nhé ! (T/g: Bình tĩnh, tôi đi nôn đã, oẹ ọe)
– Rồi, rồi, tôi đồng ý mà. Đã có một đứa con với anh rồi chẳng nhẽ
tôi lại từ chối ?: Cô gái nhún vai, thản nhiên nhếch môi cười đáp lại.
Một câu trả lời không thể tỉnh hơn được nữa.
.
.
.
Hiện tại… Tại nhà Dương Chi…
– Cái con này, mai đám cưới rồi mà mày không đi ngủ đi, còn đứng đó làm gì nữa ?
Ngọc Linh ngáp dài ngáp ngắn, vuốt vuốt mái tóc nâu xoăn nhẹ (đã nhuộm lại), nhìn Dương Chi đang đứng trước ban công thẫn thờ.
– À, suy nghĩ mấy chuyện ấy mà.
Dương Chi mắt vẫn hướng ra bên ngoài, thuận miệng đáp.
– Suy nghĩ gì để sau tính, giờ việc của mày là đi ngủ ngay và luôn.
Mai mày sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, để dưới mắt có quầng thâm là thành
“cô dâu panda” đấy, da dẻ cũng không đẹp nữa. Vào ngủ ngay !
Ngọc Linh chống nạnh, trừng mắt nói kiểu mama đại tổng quản.
– Rồi rồi, đi liền đây, bình tĩnh bình tĩnh.
Sau khi bị cái Linh giục giã mãi Dương Chi mới chịu lết xác lên giường đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tại nhà thờ…
Trong phòng cô dâu…
– Nè, trang điểm vậy có đậm quá không chị ?
– Thế là nhẹ rồi mà.
– Vậy cái váy thì sao ? Hình như nó hơi… chật quá nhỉ ?
– Chị đo đúng vòng eo của em mà ?
– Thế cái này là cái gì vậy ?
– Miếng độn ngực đó !
– Đ-độn ngực ?! Sao em lại cần cái này ???
– Nào nào, em hãy nhớ hôm nay là đám cưới của em đó, phải thật xinh đẹp mới được. Ngực to hơn để quyến rũ tên Duy thôi mà.
– … Em nghĩ chắc không cần đâu.
– Hể ? Em ngại gì ?
– … Sao tự nhiên mặt chị nhìn nguy hiểm thế chị dâu ?
– Nào, nào…
– Á, đừng !
Rầm !
Cánh cửa bất chợt mở tung ra, Ngọc Linh hùng hổ bước vào. Mái tóc nâu xoăn nhẹ buộc lệch cao một bên đầu. Cô mặc bộ váy màu hồng phấn cổ tròn chiết eo, hoàn toàn tương phản với bộ mặt đen như đít nồi.
– Hai người đang làm cái gì vậy hả ?! Có biết phòng chú rể ở ngay bên cạnh không ?! Hai người có biết mấy người trong phòng chú rể mặt đỏ như cà chua chín không hả ??? Nhỏ tiếng giùm cái !
Ngọc Linh cứ thế chửi một tràng khiến chị dâu lẫn em chồng chỉ biết
cúi đầu như trẻ nhỏ mắc lỗi. Ehehe, vậy mấy người bên kia nghe hết rồi
hả ?
– Chị ra ngoài đây, hai đứa sửa soạn nốt nhé !: Minh Châu cười cười đứng lên.
Tà váy trắng vừa khuất sau cánh cửa, Ngọc Linh trấn tĩnh nhìn con bạn thân trong bộ đồ cưới.
Mái tóc lâu nay thả xõa hay buộc đuôi ngựa giờ búi cao gọn gàng, được cố định bằng chiếc cài tóc cô dâu màu trắng đính ngọc trai hồng. Khăn
voan cô dâu được viền ren, trang trí tinh xảo phủ dài ngang lưng. Gò má
thoa một lớp kem lót nhẹ rồi đánh phấn hồng mỏng lên. Nước da trắng tôn
lên đôi mắt to tròn đen láy được kẻ viền đen xám nhẹ, bên trên phủ một
ít nhũ trắng. Lông mi dài được chuốt mascara khiến nó trông đen, dài và
dày hơn. Đôi môi vốn đã hồng hào đầy đặn nên được tô màu hồng cam san hô quanh viền môi, tô đậm vẻ tinh nghịch hoạt náo vốn có của chủ nhân.
Và đặc biệt nhất chính là chiếc váy cưới.
Dương Chi mặc bộ váy cô dâu màu trắng trang nhã để vai trần. Bàn tay
nhỏ nhắn bọc trong chiếc găng tay hở ngón trang trí tinh xảo. Bông hồng
trắng phủ kim nhũ đính trên ngực áo. Dải lụa buộcc quanh eo thắt nơ sau
lưng. Chiếc váy dài chấm đất, tầng tầng lớp lớp lụa trắng phủ quanh
thân, tạo vẻ bồng bềnh phập phồng.
– Còn 4 tiếng nữa mới đến đám cưới mà, sao mặc sớm vậy ?: Ngọc Linh
mỉm cười. Không ngờ con bạn cô cũng có ngày này. (MDC: Khinh nhau hả con kia ?!)
– Hihi, mặc trước xem thử nó trông thế nào ấy mà !: Dương Chi đáp lại với nụ cười tinh nghịch.
Cốc cốc !
Tiếng gõ cửa vang lên.
– Mời vào ! : Dương Chi đáp
– Xin lỗi đã làm phiền !
Người bước vào là một cô gái tầm tuổi Minh Châu. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô gái đó quay người.
Cô gái đó có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen cắt ngắn áp sát khuôn
mặt. Cô mặc chiếc áo lụa trắng cổ tròn, tay áo dài đến khuỷu. Chiếc váy
đen bó dài đến đầu gối tôn lên đôi chân thon dài. Cô gái mỉm cười:
– Woa ! Cô dâu đây sao, em đúng là xinh thật đó ! Tên Gia Duy ấy đúng là có mắt nhìn người thật
– Ừm… Xin lỗi, chị là ai vậy ?: Dương Chi hỏi
– Ểểể ? Chú rể của em chưa bao giờ nhắc đến chị sao ??: Cô gái ngạc nhiên.
– Chưa luôn !: Dương Chi phũ phàng đáp lại.
– Tên này đúng là đáng trách mà. Vậy thì chị tự giới thiệu, chị là Thùy Linh, bạn cũ của chú rể !: Cô gái nói.
– Vâng, rất vui được gặp chị ạ !
– Ừ, chị chỉ ghé xem cô dâu tí thôi, vậy chị đi đây !
Thùy Linh đi ra, đóng cửa lại.
– Tao thấy chị ấy không phải bạn bình thường của anh Duy đâu.
Ngọc Linh ghé sát tai Dương Chi nói bằng giọng nghi ngờ.
– Hả ? Ý mày là sao ?
– Làm gì có chuyện một đứa con gái như thế tự nhận mình là bạn cũ với chú rể được.
– Mày nói linh tinh gì vậy ? Xem nhiều phim Hàn Quốc rồi ngộ à !
– Đây có, tao thấy nghi thật mà.
Cạch !
Minh Châu lại đi vào.
– A ! Chị Châu này, cái cô gái vừa nãy vừa đi ra là ai vậy ?
Ngọc Linh thấy Minh Châu vào liền tiện hỏi luôn.
– À, đó là Thùy Linh, bạn gái cũ của Gia Duy đó.
– Bạn gái cũ à ?
Ngọc Linh nói và nhìn Dương Chi với ánh mắt ‘tao đã nói mà’.
– Họ đang nói chuyện ở phòng kia đó, có muốn góp vui không ?: Minh Châu rủ 2 người.
– 2 người đi đi, em ở lại chỉnh sửa chút.
– Ừ, vậy bọn tao đi nha. Đừng có tự kỉ quá đấy nhé !
Nói rồi 2 người đi ra, để lại Dương Chi một mình trong phòng.
Đứng trước gương, nó chợt nở một nụ cười tinh quái. Hề hề, hay là mình đi chơi tí nhỉ ?
20 phút sau….
– Tao mang trà sữa cho mày này Chi !
Ngọc Linh cầm túi trà sữa, mở cửa bước vào…
… Và cô nhận ra một sự thật là chẳng có ai ở trong phòng cả.
Cô lặng lẽ đóng cửa rồi đi sang phòng chú rể.
Gia Duy tóc tai chải chuốt cẩn thận, mặc bộ vest màu trắng sang trọng đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Thiên Minh và Minh Dương.
– ‘Mẹ ơi, đẹp trai quá ! A ! Bình tĩnh, đây đâu phải mục đích mình sang đây !’ Dương Chi không có trong phòng !
– Hả ? Cái gì cơ !? : Cả lũ con trai đồng thanh.
– Lúc em quay về thì chẳng thấy nó trong phòng.: Ngọc Linh báo cáo.
– Chậc ! Con này đúng lúc này lại đi đâu vậy ?: Thiên Minh chẹp miệng tỏ thái độ.
– Thấy váy cưới không còn đó, đừng nói nó cứ thế mặc vậy mà đi ra ngoài đó.: Cái Linh nói tiếp.
– Để tôi ra ngoài tìm cho !
Gia Duy cứ thế bỏ đi luôn.
– Ehhh ?! Mấy người không tính ngăn ảnh hả ?: Ngọc Linh hỏi.
– Kệ thằng đấy đi, nó đã đi thì không ngăn lại được đâu.: Minh nói, Minh Dương đứng bên gật đầu đồng tình.
Cùng lúc đó, tại Công viên Thống Nhất.
Một cô gái mặc chiếc váy cưới trắng đang ngồi đu đưa trên cái xích đu gỗ.
Mọi người ở đó trầm trồ, bàn tán rồi rút smartphone ra chụp ảnh tung lên mạng.
(Báo giật tít : Thiếu nữ mặc váy cưới xinh như tiên nữ xuất hiện ở
công viên Thống Nhất ! / Thiếu nữ bị chồng bỏ đến ngồi tự kỉ ở công viên !?, blah blah…)
– Nè em gái, sao lại ngồi đây một mình vậy ?
Nó ngước đầu lên nhìn, f**k ! Đi đâu cũng gặp mấy đứa như thế này là sao ấy nhỉ !?