Minh Thư, chúng ta hẳn có duyên nhỉ?

4 người họ sau đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Tạm thời thì Dương Chi sẽ cho 2 đứa kia ở nhờ và sai vặt thay cho tiền nhà.

Nói thế chứ tiền 2 người này kiếm cũng khá khẩm thế mà sao có nhà cũng không thuê được vậy ???

– Mà thế quái nào tóc mày lại biến thành màu vàng thế ?: Nó hỏi

– À, tao muốn để thử quả đầu như thế này bấy lâu nay rồi, giờ học xong đại học rồi tao muốn thay đổi ngoại hình luôn.

– Kinh nhỉ ? Sang chảnh thế !

– Mày cũng thay đổi chứ có khác gì tao đâu. Giờ mày còn đeo kính nữa nè: Vừa nói Ngọc Linh vừa chỉ vào cái cặp kính dày cộp của nó.

– Do tao bận bịu giúp bố tao mấy giấy tờ về khuya nên mới cận. Có 2,5 chứ mấy : Dương Chi bĩu môi nói.

– Rồi dần dần Chúa sẽ lấy đi ánh sáng của con bé: Ngọc Linh nói với cái giọng thiết tha.

Bụp !

Ngọc Linh đáng thương bị huých cùi chỏ một cái đau đớn vào sườn.

– A !!: Linh nhăn mặt, đau đớn ôm phần sườn bị “trọng thương”.

– Jeez… Nói chuyện với mày chắc tao điên mất. Tao ra ngoài hóng gió đây, bye bye !:Nó nói rồi đi ra ngoài.

Bây giờ là 6 giờ, vì còn đang là mùa hè nên trời tối khá muộn. Vài vệt sáng còn lưu lại nơi cuối chân trời, lười biếng không chịu đi.

Tí tách…

Dương Chi giơ tay lên, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống. Nhanh chóng, nước nặng hạt hơn rồi cơn mưa lớn ào ào trút xuống.

‘Aaa, cái gì thế này, hóng gió thành hứng mưa là sao ??? ‘

Nó thầm nguyền rủa trong lòng rồi chạy vội vào một quán cà phê gần đó. Nó vừa giũ nước mưa trên người vừa nhìn quanh.

Đây phải công nhận một quán cà phê khá tốt đấy.

Sàn nhà được lát bằng gỗ. Giấy dán tường màu kem bọc xung quanh 4 mặt tường. Nó được trang trí thêm bằng những miếng dán dễ thương vui nhộn, tạo không khí hài hòa dễ chịu. 3/4 diện tích là chỗ của khách, phía cuối là khu vực pha chế và quầy tính tiền.

Dương Chi ra chỗ quầy gọi nước uống.

– Cho tôi một cốc latte. ‘Lâu lâu thay khẩu vị tí nhỉ ?’: Nó gọi

Người nhân viên hơi sững lại, nhìn cô với ánh mắt như kiểu “tìm thấy nữ thần” (@@)

Cái gì vậy ? Đổ trước vẻ đẹp của nó hả ? (T/g: Chuẩn rồi, phán chuẩn nhờ)

– Sao vậy ?: Dương Chi hỏi.

– A… Vâng, c-của quý khách hết 30k.

Anh phục vụ giật mình, thu hồi ánh mắt khiếm nhã, luống cuống nói.

– Đây: Nó thò tay vào cặp lấy tờ 20k và tờ 10k.

– Đồ uống của quý khách sẽ được bưng ra ngay.

Thế rồi Dương Chi lặng lẽ ra ngồi đại một chỗ nào đó. Đối diện tấm kính, thả cái cặp ‘bụp’ phát xuống đất, Dương Chi ngồi bệt xuống.

Ngoài trời vẫn mưa rất to. Mưa rơi như trút, hắt qua hàng hiên, tạt lên cửa kính. Dương Chi nheo mắt, nước mưa làm nhòe ô cửa làm nó chỉ thấy lờ mờ cảnh vật ngoài cửa.

Cạch.

Người phục vụ nhẹ đặt cốc latte của nó xuống rồi rời đi.

Nhẹ cầm cốc latte lên uống, ngọt quá nhỉ ?

Giờ thì nó bắt đầu thấy chán rồi đó, ở đây quá là yên tĩnh đã thế lại còn vắng khách nữa chứ. Thậm chí nó có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của mình dù ngoài trời đang mưa.

Cạch !

Tiếng cửa mở gây chú ý tới nó, Dương Chi nhẹ quay đầu.

Cô gái bước vào có vẻ cũng vào đây để trú mưa.

Chiếc váy trắng cô gái mặc dài đến khuỷu tay, phần eo bó lại làm tôn lên vòng eo thon gọn, chiếc váy xòe dần về phía đuôi tạo thành những nếp gấp nhẹ lay động khi bước đi. Mái tóc đen xoăn gợn sóng dài ngang vai. Phần tóc mái để chéo ôm lấy khuôn mặt trắng hồng không tì vết. Đôi môi đầy đặn tô son phớt hồng trông rất nhẹ nhàng.

Cô gái liếc mắt nhìn xung quanh. Con ngươi đen láy lướt qua chỗ Dương Chi đang ngồi rồi liếc lại lần hai trước khi cô kịp nhận ra đó là ai.

– Mai… Dương Chi ?: Cô gái khẽ lẩm bẩm.

– Nguyễn Minh Thư ? Quả là chúng ta có duyên nhỉ ?: Nó nhếch miệng cười.

Minh Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Dương Chi.

– Chị có vẻ khá ổn sau khi đẩy tôi lúc đó ha ?: Nó nhếch miệng.

– Cô sau 6 năm vẫn tốt nhỉ ?

– Ừ, nhờ cô tôi dành 6 năm nhàm chán bên Mỹ đó.

– Tôi…: Minh Thư cụp mắt, ngập ngừng.

– Sao….chị còn định làm gì tôi nữa hả ?

– Không, chỉ là 6 năm qua cũng đủ để tôi nhận ra…

– ????: Dương Chi ngạc nhiên nhìn Minh Thư

– 6 năm qua, tôi liên tục bám dính lấy anh ấy. Nhưng anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi. Anh ấy chỉ quan tâm đến cô. Ít nhất anh ấy không biết sự thật về sự cố 6 năm về trước, không thì cắc anh ấy hận tôi lắm. Tôi luôn tự hỏi cô có gì hơn tôi mà anh ấy lại để ý. Tôi cũng xinh đẹp như cô mà, lý gì anh ấy lại chọn cô.

Dương Chi chẳng có tí phản ứng gì, chỉ có ngồi đó lắng nghe, đôi lúc đưa cốc latte lên nhấp vài ngụm.

– Chị còn cả tuổi trẻ ở phía sau, đừng có lãng phí cố theo đuổi một người không yêu mình.

Nó nói rồi ngước ra bên ngoài, trời tạnh mưa rồi.

– Tôi chỉ muốn nói thế với chị thôi. Tạm biệt, mong chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.

Dương Chi đeo cặp lên và đứng dậy. Nó không quên vẫy tay chào Minh Thư lần cuối cùng trước khi đóng cửa kính, mất dạng vào làn mưa.

_________________________________;;

Lại thêm một chương xàm nữa nhỉ ?

Dont worry , chap sau thề là có biến luôn. Tầm mấy chap nữa là hết rồi nhỉ ?

Giờ thì mình đang cố câu chữ cho đủ 1000 từ. Thế nha !

(Còn tiếp)

Lúc Dương Chi về nhà thì đã 9h tối rồi.

Sau khi rời khỏi quán cà phê đi chơi ở Vincom chút thôi mà thời gian trôi nhanh thế.

Chơi vui đến nỗi còn không thấy đói nữa cơ (T/g: Nói thật đi, là chị không thấy đói hay mải chơi quên cả ăn rồi ?)

– Đi đâu giờ mới về, hóng gió gì đi hơn 3 tiếng ?

– Kya !

Một giọng nói đột ngột vang lên đúng lúc Dương Chi mở cửa vào nhà khiến nó giật mình hét toáng lên. Không liên quan nhưng tiếng hét nữ tính nhể :)))

Đèn tắt tối om thế này thì biết cha thằng nào là ai ?

Dương Chi hấp tấp quờ quờ trên tường, lần mò công tắc rồi bật lên.

Ánh sáng chiếu lên người đang ngồi vắt chéo chân trên sofa trong phòng khách – Gia Duy.

Tại sao lại ngồi một mình trong này mà không bật đèn vậy ???

– Ôi mẹ ơi, anh làm tôi giật hết cả mình !: Dương Chi thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực.

– Ăn tối chưa vậy ?

– Rồi.: Nhìn cái mặt “hình sự” thế kia mà nói thật thể nào cũng có chuyện, tốt nhất là nói dối, đằng nào thì không ăn cũng có chết ai.

– Vậy thì tốt.: Sắc mặt Gia Duy dịu đi đôi chút, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Nghe Minh nói hồi ở Mỹ nó hay bỏ bữa lắm, sức khỏe thất thường, có vài tháng sụt cân nghiêm trọng, hắn lo nó về đây vẫn bỏ bữa nên phải chú ý mới được.

Dương Chi ngó quanh từ trái sang phải từ trên xuống dưới từ trước ra sau. Hình như thiếu thiếu cái gì…

– Ể ? “Tôn Ngộ Không” với Linh “vàng” mất dạng ở xó nào rồi ???

‘”Tôn Ngộ Không”, Linh “vàng” ???’ Khóe miệng Gia Duy giật giật: – Hai đứa đấy đi ngủ nhờ nhà bạn rồi.

– Vậy hả ? Ờ ha, bọn nó làm gì có nhà.: Dương Chi tặc lưỡi.

(Tại nơi nào đó, có cô gái tóc vàng và chàng trai tóc nâu đồng thanh “hắt xì”, đồng thời suy nghĩ: “Tên nào dám nói xấu ông/bà ?????”)

– Ara, tự dưng thèm rượu quá !

Cơn khát rượu của Dương Chi đột ngột “đội mồ sống dậy”.

– Rượu á ?: Gia Duy nhíu mày nhìn Dương Chi ‘Con nhóc này vẫn nghiện rượu à’

– Ừ, tôi có cất đống rượu nặng trong tủ quần áo đấy. Để tôi lên lấy nhé !

Không hề để ý Gia Duy đã đồng ý hay chưa, biểu cảm thế nào thì Dương Chi đã leo tót lên tầng rồi, để lại Gia Duy tự kỉ với một suy nghĩ :

‘Thế bất nào lại giấu rượu trong tủ quần áo ???’

Lát sau Dương Chi đi xuống với áo sơmi sọc kẻ caro và chiếc quần ngố màu hồng nhạt, trên tay là mấy chai whisky, vodka, rượu nho ủ lâu năm và vài chai khác khiến Gia Duy mém té sofa. Chả biết trong cái tủ to vật vã kia còn “tàng trữ trái phép” bao nhiêu chất cồn nào nữa không.

– Đâu ra mà nhiều vậy ?: Gia Duy tặc lưỡi nhìn chằm chằm vào đống rượu trên tay Dương Chi.

– Đống này tôi chôm từ nhà bố tôi, còn chai vodka và whisky này mới tậu khi ở Mỹ !

Dương Chi hào hứng kể lể một tràng (về một tương lai mình trở thành đứa con nát rượu)

– Anh nhớ hồi đó không ?: Dương Chi hỏi

– Lúc nào ?

Gia Duy hỏi ngược lại. Nói ‘hồi đó’ thì bố thằng nào biết được ?!

– Hồi chúng ta uống rượu lúc triệu tập í.

Lục lại não bộ thì Gia Duy mới chợt nhớ ra. Đó chính là khi Minh và hắn biết Dương Chi là Death.

– Ừ, còn nhớ. Thì sao ?

– Vậy thì chúng ta sẽ chơi lại trò chơi hôm đó. Mỗi người uống một cốc rượu rồi từ từ hỏi nhau nha !: A, cha nội… Lại trò chết tiệt đó.

– Được, nhưng nói trước tửu lượng của anh đã tốt hơn rất nhiều so với 6 năm trước đó.

Gia Duy đồng ý và kèm theo một lời cảnh báo trước.

– Ok, chơi luôn. Người say trước là người thua.

Nó nói và đồng thời chạy vào bếp lấy 2 cái cốc thủy tinh bằng cái nắm tay.

Gia Duy liền đổ rượu đầy đến tận miệng cốc.

Cạch !

Cả 2 cạn ly rồi uống ực ‘thứ chất cồn’ đó trong 1 ngụm.

– Vậy tôi hỏi trước !: Dương Chi lên tiếng muốn làm người đầu tiên tra khảo.

– Được: Gia Duy cũng muễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng hắn có linh cảm thảo nào con nhỏ này cũng sẽ hỏi mấy câu không hay đây.

– Vậy anh đã bao giờ tiến quá xa với một cô gái chưa ?

– Hả ? Tiến quá xa là sao ?

Gia Duy trông có vẻ không hiểu Dương Chi đang nói gì lắm.

– Ý tôi là ‘chuyện ấy’ đó ! (T/g: Con gái tôi từ khi nào trở nên thêm dâm dê vậy. Haiz…)

Vừa dứt lời là mặt Gia Duy liền đỏ lên. Biết ngay mà ! Con nhóc này lại nói linh tinh rồi !

Thấy phản ứng của Gia Duy, Dương Chi liền nở một nụ cười… biến thái.

– Đừng nói anh còn là trai tân đó

– Ừ, thì làm sao !?

Gia Duy hùng hồn trả lời. Đổ thêm rượu rồi uống ực luôn.

– Đến lượt tôi ! Thế còn nhóc thì sao ?

Nó rót rượu vào từ từ, dứt khoát một hơi uống hết. Đặt cái cốc một cái “cạnh” xuống mặt bàn, nó nhếch miệng cười.

– Con trai mà đi hỏi con gái câu đấy, biến thái !

– Thế con gái đi hỏi con trai thì sao ?: Gia Duy không chịu thua, lập tức vặc lại.

– Bình thường như cân đường hộp sữa !: Dương Chi cũng không kém cạnh.

Gia Duy đang ngửa cổ uống mém nữa thì sặc rượu. Cái quái gì mà con gái hỏi con trai thì bình thường ? Bất bình thường thì có !!!

– Câu tiếp theo !: Dương Chi lại uống thêm cốc nữa: – Anh đang có quan hệ bất chính với anh trai tôi đúng không ?

(T/g: Hủ nữ đâu, ai là hủ bơi vào đây hết đê !!)

– Vớ vẩn ! Chỉ đi chơi với xem phim mấy lần thôi ! Quan hệ bất chính con khỉ !!: Gia Duy lập tức phủ nhận.

Hình như có cái gì đó không ổn thì phải, thế quái nào mà nét mặt Dương Chi thoảng nỗi thất vọng vậy ?!

– Hầyyy, không phải à ?: Nó thở dài.: – Chị Minh Châu rất tốt, nhưng tôi thấy hai người đẹp đôi hơn ~

Cái định mệnh… ?! Không lẽ nó… ???

– À há, tôi là hủ nữ.: Dương Chi gật đầu xác nhận nghi vấn trong lòng Gia Duy.: – Nhưng dù sao, tôi vẫn mong anh hai được ở bên người con gái anh yêu…

Dương Chi nằm ườn ra bàn, lẩm bẩm. Gia Duy dẹp cái chai rỗng sang một bên, mở nắp chai khác rồi rót đầy hai cốc.

– Được rồi.: Hắn một hơi uống sạch.: – Ngực nhóc cup mấy ?

Một câu không thể tỉnh hơn được nữa.

– Hơhơ, nhìn thế mà không biết hả ? Là 80B !: Dương Chi cũng không vừa, nốc rượu xong tỉnh bơ đáp lại.

Giờ Gia Duy nghĩ lại, trong những đứa con gái hắn từng gặp, chưa có đứa nào ngực “bình thường” như nó. Xem nào , cái Linh thì nhỏ hơn chút, Minh Châu thì lại to hơn… (=.=”)

– Đến lượt tôi !: Dương Chi mở cái chai thứ 3 (?!) rồi hỏi tiếp.

Rồi đến chai nữa, thêm chai nữa, lại chai nữa khiến con tác giả có cảm giác bọn này thành mấy tay nát rượu luôn rồi.

Nồng độ của rượu cũng tăng dần.

Hiện tại đây là chai cuối cùng, chai thứ 9. Chai vodka với nồng độ cồn khá cao.

Mặt hai kẻ nát rượu đỏ như cà chua chín, đầu gục gặc nằm ườn ra bàn. Mấy chai rượu rỗng nằm la liệt trên sàn trông chướng cả mắt. Mùi rượu nồng nặc vảng vất trong không khí.

– Đến lượt… hức… anh… hức… hỏi nhỉ ?: Dương Chi nằm gục ra bàn, nấc cục hỏi.

– Được !: Gia Duy gật gù ngoẹo đầu sang một bên.: – Đến lượt anh hỏi !

Có vẻ hắn không say túy lúy như Dương Chi nên giọng nói có phần kiên quyết. Với lại số rượu cho vào dạ dày không nhiều bằng nó nên hắn vẫn giữ được 7-8 phần tỉnh táo. Quả đúng là tửu lượng nâng lên một tầm cao mới sau 6 năm, cái này là phúc hay là họa, tác giả nên khóc hay nên cười đây ?

– Ho… hức… hỏi đi… hức…: Dương Chi nấc cục, cũng may là không đến nỗi nhìn người đối diện thành 3 nếu không cái trò này phải tạm dừng rồi.

– Nhóc…có nhớ lời nói 6 năm trước không ?: Gia Duy nghiêm túc hỏi.

– 6 năm… trước ư ?… Hức… À, cái câu…”Làm bạn gái anh”… ấy hả ? : Dương Chi lèm bèm rồi với lấy cả chai vodka mà tu luôn. (Theo lời con bạn tác giả thì tỉ lệ cao bé Chi sẽ phải đi rửa ruột :))

– Ờ… Thế câu trả lời của nhóc là ?

– Tôi… Hức,… Chẳng biết nữa..hức. Nhưng tôi…hức…thấy rất hạnh…p..hức…phúc khi ở bên..hức anh. Không biết nó..hức…có phải..câu trả lời anh tìm không ?

Vừa nói Dương Chi vừa nấc mấy cái.

Gia Duy không hề có chút lên tiếng gì cả.

Hắn đứng dậy và bế Dương Chi lên tầng. Nó không hề có phản ứng gì từ chối lắm mà còn dụi đầu vào lồng ngực sắn chắc của hắn.

Gia Duy cứ thế bế nó kên trên tầng.

Đặt nhẹ nó xuống giường và khẽ thầm thì.

– Có được không ?: Hắn nhẹ hỏi.

Dương Chi chỉ nhẹ gật đầu cái.

Gia Duy nhẹ hôn lên môi Dương Chi. Cái lưỡi tinh nghịch làm khuấy đảo cả bên trong. Rồi lưỡi hắn quấn lấy lưõi nó làm nó hơi khó thở.

Sau đó, Gia Duy mở cúc áo đầu tiên ra để lộ xương quai của nó. Hắn nhẹ hôn lên nó và cắn nhẹ để lại một dấu hôn rồi từ từ mở những cúc còn lại….

___________________________

Con au không biết nên nói gì. Muốn chui xuống lỗi quá ! Nhưng mình chỉ viết đến đây thôi,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play