Dương Chi bước xuống từ chiếc xe buýt. Đi mấy bước là về nhà luôn. Nó ngước lên nhìn tòa nhà cổ kính này, đùa chứ mới có mấy hôm không ở đây mà rêu bám đầy thế.

Các bạn điều gì hay hơn nữa không ? Quên chìa khóa.

Thôi thì ta trèo tường ! Nó bám vào tường rồi “Hấp !”, nhảy vào trong một cách hoàn hảo.

Cạch…

Dương Chi đẩy nhẹ cửa đi vào. Sao tối thui thế ?

Nó bật điện lên, không có ai ở nhà. Nó lấy tay quệt lên cái tủ một cái, đầy bụi thế này ? Cứ như kiểu cái nhà bị bỏ hoang í ! Tí nữa phải lau dọn một đống rồi.

Dương Chi nhẹ thở dài rồi lên phòng mình.

Căn phòng vẫn như cũ, không thay đổi dù chỉ 1 mm.

Nhìn vào đồng hồ, bây giờ mới có 8 giờ sáng. Mọi người bây giờ chắc còn ở trường. Giờ đi học cũng không sao đâu nhỉ ?

Nó nhanh chóng mặc đồng phục, vớ đại lấy cái cặp. Rồi với tốc độ thần thánh của mình, nó phi nhanh đến trường.

.

.

.

Hiện giờ nó đang đứng trước cổng trường đóng. Đây là lúc nó thể hiện skill leo tường. Nó bám vào tường rồi nhảy phát sang phía bên kia tường.

Mà cái trường này hay thật, thấy học sinh đi học muộn mà bảo vệ cũng không nói gì ( ước gì bác bảo vệ trường mình cũng như vậy )

Theo thời khóa biểu thì giờ đang là tiết Toán. Cần quái gì vào lớp, cúp thôi !

Đương nhiên nếu cúp học thì phải ra sau trường rồi !

Tựa mình vào gốc cây to lớn, Dương Chi ngước đầu lên nhìn những tán lá trên cao.

Những tia nắng như đang chiếu vào bên trong. Những tia nắng ấm áp của mùa xuân…

Xột xoạt…

Tiếng động đó phá tan bầu không khí yên bình. Dương đứng hẳn dậy và nói:

– Ai vậy ?

– Đúng là nhóc có khác, vẫn nhạy bén như xưa: Gia Duy bước ra từ sau bụi cây và nói. ( Chờ chút, nãy giờ ổng trốn trong đây hả ? Lẽ nào là stalker !)

– Thì ra là anh hả ?: Dương Chi cũng không mấy ngạc nhiên lắm vì nếu biết nó thì hắn đến tìm cũng là chuyện bình thường.

– Nhóc đã đi đâu mấy ngày nay vậy ?

– Đi lung tung thôi. Mấy ngày qua chắc anh cùng Minh Thư phải có khoảnh thời gian bên nhau vui vẻ lắm nhỉ !

Những lời nói đó của Dương Chi làm hắn rất khó chịu.

– Cả trường biết vụ Minh Thư bó bột rồi đó, họ nghi nhóc là người đẩy cô ấy đó.

Ha ! Đúng như nó dự đoán từ trước. Chị ta sẽ loan tin nó khiến chị ta bó bột, như vậy cả trường sẽ không ai tin nó. Nhưng nó vẫn có cách để đối phó rồi !

– Tôi sẽ tự có cách giải quyết! Tôi không làm, cần quái gì phải lo. Vậy nhé, đi đây !: Nó vẫy tay chào

Ngay khi tạm biệt Gia Duy, nó lên lớp 11a4.

– Cho hỏi chị Minh Thư có ở đây không ?

Dương Chi hỏi, nó dùng cái giọng trẻ con để nói.

– Xem kìa, con mèo xấu tính về để nhận tội hả ?: Minh Thư nói với giọng vô cùng tiểu thư.

– Chị đi với em tí được không ?

– Để cô hãm hại tôi nữa hả ?: Minh Thư giả vờ sợ sệt.

– Nhanh lên, tôi không có giết chị đâu mà lo.

Dương Chi nghiêm túc nói, một luồng sát khí tỏa ra khiến Minh Thư phải rợn người.

– Được thôi, dẫn đường đi !

Vậy là Dương Chi dẫn Minh Thư ra sân sau trường. Chị ta thì giả vờ tập tễnh bước đi, làm như liệt chân rồi í.

Đến nay thì Dương Chi dừng lại, quay ngược lại nhìn Minh Thư rồi nói:

– Chị có thể ngừng giả vờ được rồu đấy. Công nhận chị đóng kịch giỏi lắm, nhưng vẫn chưa đặc được giải Oscar đâu.

– Hừ, mày cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ ?: Minh Thư nhếc miệng cười một nụ cười khinh bỉ

– Nói đi, chị muốn gì ?

– Vào hẳn vấn đề chính luôn hả, vậy tao cũng nói hẳn luôn. Mày mau tránh xa anh Duy ra !

– Eh ? Chị là gì của anh ấy mà đòi tôi phải làm vậy ?

– Tao là hôn thê của anh ấy chứ còn ai khác. Anh ấy sẽ là chồng tao trong tươi lai. Nhưng mày…: Nói đến đây, Minh Thư chỉ tay vào Dương Chi:- Mày chính là cái gai trong mắt tao, mày là người ngăn giữa tao và anh ấy. Ngay cả khi tao cố tình để giả vờ tai nạn, đổ tội cho mày,… Vậy mà anh ấy vẫn chỉ nghĩ đên mày. Nói mau ! Tao phải làm thế nào mày mới buông tha cho anh ấy !

Minh Thư lại gần và kéo cổ áo lên hăm dọa. Mỗi lần nhấn giọng lên chị ta lại giật mạnh cổ áo nó.

– Tôi đâu thèm ham hố chồng tương lai chị đâu. Nhưng…: Nó hất tay Minh Thư ra:..tôi thực sự kinh tởm người như chị ! Cái loại dùng mọi thủ đoạn để đạt tình yêu !

– Đúng vậy, tao là thế đó ! Nhưng tao yêu anh ấy, tao sẽ làm mọi thứ vì anh ấy !

– Chị đúng là hết thuốc chữa thật đấy: Nó bỗng giở cái giọng chán nản:- Mau dừng lại ở đây đi, chiếu tướng rồi đó !

– Chiếu tướng !? Ý mày là sao ?

– Tôi đã ghi âm cuộc hội thoại giữa chúng ta từ nãy giờ rồi: Dương Chi giơ cái máy ghi âm ra từ túi áo :- Thứ hai.. đi ra đi, đừng có nghe lén thế chứ !

Hả ? Minh Thư căng tròn mắt ra bởi câu nói vừa nãy của Dương Chi. Từ nãy giờ cô bị một con nhóc đó nhử vào bẫy sao ? Đã vậy, có người nghe lén ư ?

Minh Thư quay mặt sang, đứng trước mặt chị ta là Gia Duy…

– Anh…không phải …như anh nghĩ đâu: Minh Thư lắp bắp nói, đến giờ mà chị ta vẫn còn cố biện minh sao ?

– Cô im đi !!! Sao cô có thể làm như vậy hả ?: Gia Duy quát, người Minh Thư hơi run run. Hắn gần như muốn bóp chết Minh Thư lúc này.

– Tại vì.. em yêu anh mà…: Minh Thư nói

– Yêu ư ? Từ đấy đấy đến giờ tôi chưa bao yêu cô. Cô làm vậy chỉ khiến tôi thêm kinh tởm cô thôi !

– Em…em..em: Giờ thì Minh Thư không biết phải nói gì nữa.

– Chúng ta hủy hôn ước đi, và cô mau giải thích với mọi người vụ cô đổ tội cho Dương Chi đi.

– Vâng, em hiểu rồi.

Vậy là Minh Thư đã thú nhận mình đổ tội cho Dương Chi, hủy hôn với Gia Duy và đồng thời sang Mỹ sinh sống.

Còn về Dương Chi đã giành lại được công bằng của chính mình.

____________________________________

Đoạn cuối khong biết viết gì nên hơi nhảm nhỉ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play