( lời của Gia Duy )

Sáng hôm sau, tại lớp tôi…

– Các em, hôm nay chúng ta sẽ chào đón một bạn học sinh mới. Mọi người cùng giúp đỡ bạn ấy nhé !: Bà chủ nhiệm lớp tôi vui vẻ nói

Bà chỉ vui khi thấy trai đẹp nên đích thị đây là một tên con trai rồi.

Tên học sinh mới bước vào. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù rù. Làn da trắng như da con gái. Đôi mắt nâu trông tinh nghịch đó.

Tên đó chính là người hôm qua đi với Dương Chi mà !

~Flashback

– Mai Dương Chi ?: Tôi bất ngờ gọi tên nhóc

Nhóc và một tên nhóc đang khoác vai quay người lại

– Ô!Trùng hợp thật nhỉ ? Ông làm gì ở đây vậy ?: Nhóc ngạc nhiên hỏi tôi

– Tiện đi ngang qua đây thôi ! Tên bên cạnh nhóc là ai vậy ?: Tôi liếc mắt nhìn tên đó

– Chính là người yêu biệt tích 2 năm của tôi đó !

Nhóc trông có vẻ hào hứng khi nói về tên này nhỉ ? Đã thế còn tình tứ giữa đường chứ.

– Vậy hả ? Thôi, 2 người cứ hẹn hò tiếp đi. Tôi đi đây !

Tôi bước đi, tim tự nhiên cảm thấy nhói nhói. Tôi luyến tiếc nhìn nhóc trước khi đi.

Khuôn mặt nhóc nở một nụ cười rạng, nhưng không phải với tôi mà là với tên đó.

End flashback~

– Mình là Nguyễn Minh Phong. Rất vui được làm quen với mọi người !

Thì ra tên đó là Phong hả ?

– Em ngồi cạnh bạn Gia Duy nha !

Đột nhiên bà chủ nhiệm nhắc tên tôi. Gì, tên đó ngồi cạnh tôi ư ? Lớp đầy chỗ sao chỉ vào chỗ tôi !

Phong đi xuống, thân thiện nói:

– Bạn không phiền dịch vào chứ ?

– À ừ: Tôi ngồi dịch vào cho Phong ngồi

– Chúng ta lại gặp lại nhỉ ?: Cậu ta nhớ tôi ư ?

– Ừ, nghe Dương Chi kể thì cậu mất tích 2 năm nhỉ ?

– À, chuyện đó: Trông cậu như không muốn trả lời. Tôi hỏi gì sai hả ?

– Không phải tớ ép cậu trả lời gì đâu: Tôi nhnh chóng nói để tránh làm cậu ta thêm bối rối

– Không sao đâu. Chỉ là hồi đó, tớ đã không thể bảo vệ được cô ấy.

Cái câu nói đó của Phong làm tôi thấy có điều gì lạ giữa 2 người này.

Thấm thoát cũng đến giờ ăn trưa.

Vừa chuông reo một cái thì một vật thể với vận tốc ánh sáng.

Vâng, cái vật thể đó đang lao thẳng đến chỗ bàn tôi. Nghe thì nghĩ thứ đó sẽ đến tìm tôi.

Nhưng nó lao thẳng vào Phong. Lao thẳng thì nghe hơi bạo lực thì phải. Tạm nói là bám dính lấy Phong đi.

– Anh Phong ~ Đi ăn trưa với em nha !: Nó nhẹ nhàng nói. Kinh ha! Nó có nói nhẹ nhàng với ai ngoài thằng Minh đâu.

Rắc rối thật đó, tôi gãi đầu. À, không vò đầu bứt tóc thì đúng hơn.

( lời của Minh Phong )

– Có 2 đứa chúng ta thì chán lắm. Em rủ thêm bạn em đi thêm đi. Càng đông càng vui: Tôi nói với Dương Chi

– Thế anh hai, chị Châu, con Linh và tên Dương là đủ nhỉ: Em nói

– Sao nhóc nỡ lòng bỏ rơi anh vậy?: Cậu bạn ngồi cạnh tôi- Gia Duy bỗng lên tiếng

– Vì anh đã năn nỉ nên tôi sẽ cho phép anh đi theo vậy ?

Em quả nhiên đã thay đổi rất nhiều đó.

– Vậy em xuống gọi 2 người bạn của em đi, bọn anh xuống trước nha !: Tôi nói

– Ok !

( Lời kể của Minh Phong kết thúc rồi nhé. Xin lỗi nha Minh Phong, khi nào rảnh ta sẽ cho anh thêm đất diễn)

( lời kể của Dương Chi )

Tôi lao nhanh xuống lớp, tìm 2 đứa kia

– Ê, xuống căn tin ăn trưa thôi !: Tôi hào hứng nói

Phải ha ! Đã lâu rồi chưa ăn trưa cùng anh nên tôi hơi háo hức thì phải.

– Thích thì xuống đi

– Ừ, bọn này thích ở trên lớp hơn

Bà hôm nay cố dịu dàng mà bọn mi phải chọc tức ta là sao nhỉ ?

Tôi đập bàn một cái đến nỗi nó gần như sắp gãy đôi, hầm hừng nói:

– Giờ xuống hay muốn chết hả !!

– Dạ, tụi em xuống ạ

Hai đứa đành phải ngoãn ngoan nghe lời tôi mà lết mông xuống căng tin.

Vừa mới ngồi xuống xong thì tôi mới để ý rằng đang có một đống người đang nhìn chúng tôi.

Thôi, quan tâm mấy người đây làm quái gì chứ. Giờ tôi có anh bên cạnh là đủ rồi.

– Giới thiệu mọi người, đây là Minh Phong. Bạn trai tui !

Vừa mới nói xong thì…

– Eh ? Bạn trai đây sao ? Khổ thân chú nhỉ ?

– Chú bị đui hay sao mà chọn con này vậy ?

– Anh à, anh sắp thăng thiên sớm rồi đó.

Mấy người này, chán sống hả ?

Như nhận thấy được một nguồn sát khí lớn, họ mới quay lại nhìn tôi.

– Ah, hạ hỏa đi ! Hạ hỏa đi

Sau một hồi năn nỉ thì tôi cũng dần hạ hỏa.

– Hai người làm người yêu lâu chưa ?: Con Linh hỏi

– 4 năm rồi đó !

– 4 năm trước chẳng phải là lúc mày đi du học sao ?: Thôi, lỡ miệng rồi

– Mình cũng đi du học ở Mĩ nên đồng thời gặp Dương Chi

Anh liền bào chữa đám cháy luôn cho tôi.

-Ừm, nó là như vậy đó.

May quá. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ding ~

Tiếng điện thoại tôi chợt vang lên. Tin nhắn ư ? Để sau vậy

( lời kể tác giả) (vâng, mãi mới lấy lại được đất diễn)

Vừa mới ngẩng đầu lên cái thì mới phát hiẹn rằng cả anh, hắn, cậu và thậm chí cả Phong đều có tin nhắn ư ?

Thấy lạ nên nó cũng mở điệm thoại ra xem thử.

Tin nhắn từ bang chủ : ” Triệu họp khẩn cấp”

——————————————————

Có lẽ, có lẽ thôi nhé. Nếu đc mình sẽ đăng thêm một chap nữa trong tối nay đó.

Và theo thỉnh cầu của con Akki nên mình sẽ là người lương thiện. Thêm đáp án thứ 3 vào:

Đỏ, đen hay trắng ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play