Uy Viễn Hầu tuổi gần bốn mươi, nhưng vì võ công cao cường, bảo dưỡng cẩn thận, nhìn qua như mới ba mươi. Hắn vóc người gầy gò, khí chất cao quý, trên người nhuộm đầy ý nhỉ phong lưu của văn nhân nhã sĩ, hoàn toàn không có sự thô tục của võ tướng.
Nhưng, khi hắn nhướng lông mày, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, khí thế không ai dám cãi lại liền không tự chủ mà trút xuống, làm người ta da đầu tê dại. Tần nhị nương sợ đến mức cả người phát run, vội vàng kéo ống tay áo Lâm Đạm, nhỏ giọng nói: "Bà chủ trẻ, ngài ngàn vạn lần đừng cưỡng chế hắn, hắn là Uy Viễn Hầu, giết người như ngóe!"
Lâm Đạm tự nhiên biết người này là Uy Viễn Hầu, nhưng chỉ khẽ nâng cầm đối mặt với đối phương, nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng không thay đổi chút nào.
Thang Cửu bước lên trước, chắn trước hai người, chắp tay với Uy Viễn Hầu: "Hầu gia, trong tiệm quả thật không có Thiên Nhật Tửu."
"Thang thế tử, ngươi trở lại từ phía bắc rồi à?" Uy Viễn Hầu tùy ý liếc hắn một cái, trong giọng nói ôn hòa ẩn giấu tia cương quyết, "Hồ Phong nói với ta rượu kia do nàng ủ, không có, bổn hầu có thể chờ, có lại không chịu bán, đây là đạo lý gì?"
"Thang thế tử?" Lâm Đạm không hề phản ứng với lời truy hỏi của Uy Viễn Hầu, trước nhìn ngắm quan sát Thang Cửu tỉ mỉ, trên mặt đầy vẻ bừng tỉnh: "Huynh là tiểu Hầu gia?" Họ Thang, đứng hàng thứ chín, cô sớm nên nghĩ tới người này là tiểu thế tử của phủ Vĩnh Định Hầu - Thang Thừa. Cũng không biết những năm tháng qua hắn phải trải qua những gì, từ một thiếu niên xinh đẹp trí tuệ, lớn lên thành hình dáng thô kệch như bây giờ, ngũ quan vẫn tuấn mỹ, song mang theo khí cương dương mãnh liệt, vết sẹo đao đầu mày khiến hắn trông hung ác hơn, trang phục trên người căn bản không che được bắp thịt có lực của hắn, so sánh với thiếu niên lang nhẹ nhàng năm đó đúng là hai người.
Chớ nói Lâm Đạm cảm tình lãnh đạm, coi như nguyên chủ yêu thầm tiểu Hầu gia đã lâu tới, chỉ sợ cũng không nhận ra đối phương.
Thang Cửu thân thể cứng đờ, vội vàng giải thích: "Lâm Đạm muội nghe ta nói, ta sớm định nói cho muội biết..."
Không chờ hắn nói hết lời, Lâm Đạm đã cười trước, không phải nụ cười bao dung giả tạo, cũng không phải nụ cười khổ lừa dối, mà là nụ cười sung sướng, thân thiết khi thấy cố nhân: "Tiểu Hầu gia, nhiều năm không gặp huynh vẫn khỏe chứ, thân thể lão Hầu gia còn tốt không?"
Thang Cửu bỗng nhiên câm nín, lúng ta lúng túng nói: "Tốt, chúng ta đều rất tốt." Lâm Đạm không hề nổi nóng, hắn hẳn nên thở phào một cái, hà cớ gì lại thấy thất vọng trong lòng?
"Bổn hầu không phải tới nghe các ngươi ôn chuyện xưa. Lâm chưởng quầy, Thiên Nhật Tửu ngươi bán hay không bán?" Giọng nói ôn hòa của Uy Viễn Hầu đã hoàn toàn bị lạnh lẽo âm trầm thay thế. Mấy tên thị vệ của hắn đồng loạt đặt tay lên chuôi đao, tựa như chỉ chớp mắt tiếp theo sẽ bộc phát.
Đoàn người chặn cửa, thực khách trong quán muốn chạy cũng không dám chạy, muốn ở lại cũng không dám ở lại, ai nấy mặt mày cắt không còn giọt máu.
Lâm Đạm vẫn vân đạm phong khinh, chắp tay nói: "Hầu gia chớ giận, ngài có từng nghe qua mầm cỏ bồng chưa?"
"Trong 《 Thi tử 》 có viết: Người Xích Huyền châu, là đất cũ Côn Luân, làm nước sốt từ mầm cỏ bồng, cỏ đỏ, ăn một miếng, say ba năm." Biểu tình Uy Viễn Hầu có chút kinh dị. Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
"Thiên Nhật Tửu có thể làm người ta uống thỏa thích một lần là say liền ba năm, dùng thứ gì sản xuất rượu, mà tác dụng đến chậm như vậy? Ta men theo đầu mối này mà tra, cuối cùng tìm được mầm cỏ bồng, lấy lại phương pháp ủ rượu từ mấy trăm năm trước. Nhưng Hầu gia có biết, mầm cỏ bồng một năm nở một lần, một lần kết trăm quả, ngàn quả mới thành một vò rượu. Ta hao phí ba năm mới được một vò, đã bị thổ phỉ cướp sạch, còn đâu mà ủ một vò nữa cho ngài. Vừa rồi là một lý do, còn lý do thứ hai nữa. Hầu gia lần này về Kinh để dưỡng bệnh, ngài có biết ngài bị bệnh gì phải không? Ta thấy Hầu gia mặt đỏ môi trắng, hai mắt ửng đỏ, da khô dễ giận, hẳn là lá gan không tốt, mà rượu rất độc cho gan. Tất cả vật gì có tính nóng đều có hại cho gan cả. Nếu ta còn bán một vò rượu mạnh như thế cho ngài, bệnh tình ngài nặng thêm ai gánh trách nhiệm đây?"
Lâm Đạm từ từ nói: "Vì thân thể của Hầu gia, vò rượu này ta không thể bán, xin ngài lượng thứ."
Ô hay! Nói tới nói lui hóa ra là ta không phải à? Uy Viễn Hầu vòng vo chuyển chuyển ngón tay, biểu tình lạnh lùng có chút thả lỏng. Đầu lĩnh thị vệ theo hắn vội vàng chạy lên trước nói nhỏ: "Hầu gia, thái y đã dặn đi dặn lại, không thể để ngài say rượu nữa, ngài nghe lời lão nhân gia một lần đi. Thiên Nhật Tửu tổn hại quá lớn tới thân thể ngài, chúng ta không mua được không?"
Bọn thị vệ trước đó còn khí thế hung hăng, tựa như một lời không hợp liền phá tiệm, vào lúc này đều hòa hoãn biểu tình. Rượu này không bán là đúng rồi, bọn họ còn đang chờ gia bình phục, sớm theo hắn về đông nam đây này.
"Rượu không mua cũng được," Uy Viễn Hầu biết thuộc hạ muốn tốt cho mình, nhưng tới vui vẻ về mất hứng, cuối cùng chẳng sảng khoái tí nào, không khỏi cười lạnh nói: "Bổn hầu ăn cơm ở chỗ này. Vừa nghe tiểu nhị quán ngươi nói ngươi món gì cũng biết làm, làm hài lòng khách? Tốt lắm, ta muốn một bàn thức ăn dùng rượu để làm, ngươi có làm không? Nếu làm không tốt, không khiến bổn hầu hài lòng, bổn hầu liền đập tiệm."
Nói tới chỗ này, Uy Viễn Hầu nhìn qua phong lưu hào phóng rốt cuộc lộ ra ít trực tính và bá đạo đặc biệt của võ tướng.
Có hài lòng hay không chẳng lẽ không do ngươi há miệng ra chắc? Thang Cửu nhướng mày một cái muốn đứng ra lý luận. Người khác sợ Uy Viễn Hầu, hắn thì không.
"Tiểu nha đầu kiến thức kém còn ngông cuồng, tùy tiện đồng ý như thế, ngươi chưa nghe thủng yêu cầu của ta sao." Uy Viễn Hầu tiếp tục nói, "Đừng tưởng đổ một nửa chén rượu hay nêm tí rượu vào, khiến nguyên liệu nấu ăn nhuộm lên mùi rượu, thì coi như dùng rượu làm thức ăn. Ý bổn hầu là, dùng bản thân rượu làm một món ăn, ăn một miếng miệng tràn đầy vị rượu, lại không tổn hại đến gan, ngươi có thể không?"
Yêu cầu này vừa nói ra, thực khách xung quanh đều ồ lên. Rượu dùng ở phương diện nấu nướng chỉ tạo ra tác dụng như gia vị, cho tới bây giờ chưa từng nghe đến việc dùng rượu làm món ăn. Đây là rượu đó, tương đương với đống nước, để trong nồi nhiều lắm là sôi lên mà thôi, chưa từng nghe qua có đầu bếp nào nấu nó thành món ăn được. Cái khác không nói, chỉ riêng việc ngươi làm thế nào thêm vị chua ngọt đắng cay mặn vào trong rượu, để nó vừa miệng, no được bụng, thỏa mãn được cơn thèm ăn, đây là vấn đề lớn nhất.
Uy Viễn Hầu rõ ràng tới để đập tiệm mà!
Thang Cửu trợn mắt nhìn, gằn từng chữ: "Hầu gia, ngài đừng làm người khác khó chịu. Nếu ngài quá rảnh rỗi, không bằng về nhà uống nhiều mấy thang thuốc bắc, dưỡng thân."
"Thằng nhóc con, chuyện của bổn hầu chưa đến phiên ngươi xen vào." Uy Viễn Hầu liên tục cười lạnh.
Lâm Đạm vẫn ung dung thong thả buộc khăn che đầu, từ từ nói: "Dùng rượu làm món ăn? Có thể, Hầu gia, ngài chờ trong chốc lát." Dứt lời để Tiểu Trúc căng thẳng bất an lấy một cái bình mình cất giấu kỹ ra.
Nhìn thấy cái bình dùng bùn bịt kín hoàn hảo kia, Uy Viễn Hầu đắc ý cười lên: "Còn nói không có rượu, không phải ôm ra rồi à? Nói cho ngươi, nếu vò rượu ngươi đưa không ngon bằng Thiên Nhật Tửu, bổn hầu vẫn đập tiệm của ngươi như thường, cầu xin nữa cũng vô ích." Hắn cho là Lâm Đạm không thể nào lấy rượu làm món ăn, cho nên khuất phục trước.
Nhưng Lâm Đạm chỉ cười nhạt một tiếng, đẩy nắp bình dùng đất bùn bịt kín ra rồi dùng muỗng dài dè dặt múc ra một vật. Mọi người định thần nhìn lại, không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy vật này dài nửa cánh tay, hình dáng thon dài, toàn thân trong suốt xanh biếc, giống như ngọc thạch, đặt trên thớt búng một cái, hết sức nộn nộn mềm mại, trông như nguyên liệu nấu ăn nào đó, chẳng những vẻ ngoài đẹp mắt, ngay cả mùi thơm cũng hết sức đậm đà, mùi canh nước Lỗ nồng nàn trước đó hoàn toàn bị áp đảo, vô cùng bá đạo.
Dù là Uy Viễn Hầu duyệt rượu vô số, trong lúc nhất thời cũng không nói ra được lai lịch vật này, không khỏi truy hỏi, "Đây là thứ gì?" Hắn âm thầm nuốt nước miếng một cái, hít sâu một hơi. Thơm, vật này thật con mẹ nó thơm, so với Thiên Nhật Tửu hoàn toàn không kém.
"Phương pháp ủ loại rượu này ta học được ở huyện Dương Lâm, dùng đẳng sâm, táo lớn, trần bì, đinh hương mấy chục loại thuốc lên men mà thành, mùi thơm của rượu thuần hậu, lại có hiệu quả dưỡng sinh, cho dù không pha với nước cứ thế chén tù chén tạc, uống trăm vò cũng không say, hoàn toàn ngược lại với Thiên Nhật Tửu. Rượu này được đặt tên là Dương Lâm Phì, vì sao có thêm một chữ "phì" (béo)? Chỉ vì trong rượu có một loại gia vị đặc biệt, đó chính là thịt mỡ."
Dùng thịt mỡ để ủ rượu, chưa từng nghe nói qua bao giờ! Mọi người tại đây không khỏi xôn xao, nhưng nhìn thấy vật thể xanh biếc trên thớt, không thể không tin.
Uy Viễn Hầu ánh mắt trợn tròn, lòng tràn đầy khó chịu đã hoàn toàn bị tò mò thay thế. Hắn yêu rượu, tự nhiên cũng thích nghe các câu chuyện về chưng cất rượu, nhất là Lâm Đạm dường như biết tường tận về tất cả các loại rượu muôn hình vạn trạng, làm cho hắn thấy rất hứng thú. Hắn đột nhiên ý thức được, mình nhìn lầm cô nương này rồi, người ta không phải kiến thức kém nên cuồng ngạo, mà là biết quá nhiều, trong lòng nắm chắc.
Lâm Đạm đem miếng thịt gần như trong suốt, xanh biếc đáng yêu cắt thành miếng mỏng, từ từ nói: "Vò rượu này vừa được niêm phong ba tháng, chưa ủ đủ, nhưng miếng thịt này đã hút no rượu, trở nên gần như trong suốt, tựa như băng ngọc. Các ngươi chớ cảm thấy kỳ quái, thực ra ở Bách Việt cũng có phương pháp ủ rượu tương tự có tên "ngọc băng thiêu", rất nổi tiếng ở đây."
Cô bỏ thịt đã thái xong vào chậu, rưới hai muỗng nước tương lên trên, lấy hai tay trộn ướp, xong thì lấy rượu gạo chưa lên men ngâm một ngày, giã thành gạo nát, trộn với các loại gia vị xì dầu, bột tiêu, bột ngũ hương, bày đợi dùng.
Hêt thảy chuẩn bị ổn thỏa, cô bỏ miếng thịt ướp xong vào gạo nếp khuấy đều, bỏ vào lồng hấp chưng ba khắc, xong rồi đổ ra đĩa, cuối cùng ung dung rắc lên gừng và hành lá cắt nhỏ, đã được món ăn, lại để Tiểu Trúc lấy cái bình dưa chua của mình ra, gắp lên tí giá đỗ từng cây đặt vào trong đĩa, nhỏ lên một giọt dầu mè tô điểm.
"Hầu gia mời ngài dùng." Lâm Đạm nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn. Hai tiếng lạch cạch vang lên, lúc này Uy Viễn Hầu mới tỉnh hồn, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Đạm giải thích rõ, "Món ăn này tên là rượu cất thịt chưng gạo nếp, tuy rằng nấu từ rượu, nhưng không làm hại đến gan, ngược lại bổ gan lợi phổi, tăng cường cơ tim, hết sức dưỡng sinh. Món ăn này gọi là giá đỗ ướp rượu, dưỡng gan an thần, thanh lọc túi mật làm máu lưu thông, có thể giải độc rượu. Ngài trước nếm thử xem, nếu không phù hợp với yêu cầu của ngài, tiệm này ngài cứ đập, ta tuyệt không hai lời."
Uy Viễn Hầu vì gan bị tổn hại đã lâu không muốn ăn uống gì, không tự chủ được cầm đũa lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT