Diệp Hạo dĩ nhiên không chặn sô Lâm Thanh Thanh, sở dĩ cô không gọi được cho hắn vì hắn đang gọi điện thoại cho Chu Soái.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Chu Soái chọn một trường phổ thông trong thành phố Thượng Hải.
- Ừm, vậy hẹn ngày mai.
Sau khi xác định được thời gian, cậu ta vẫn không quên nhắc một câu.
- Tao nói này, đây là lần thứ ba tao hẹn mày rồi đó, mày mà còn lỡ hẹn nữa thì đừng trách tao không khách khí.
- Không đâu...
Diệp Hạo vừa cười vừa nói.
- Mà mày có bạn gái rồi sao?
Chu Soái vừa cất tiếng hỏi đã giọng nói nhẹ nhàng của Đường Phiên Phiên vang lên:
- Diệp Hạo, ăn cơm thôi!
- M** nó chứ, hai người ở chung rồi à?
Chu Soái bên này hoảng sợ quát.
- Mày nói nhảm nhiều quá...
- Ngày mai nhớ dẫn theo chị dâu tới cho tao được mở mang tầm mắt đó!
- Tao cúp máy đây!
Diệp Hạo không muốn nói chuyện tào lao thêm với con hàng này nữa. Hắn vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhận được điện thoại của Tiểu Mai. Nói qua một chút, sau đó Diệp Hạo mới đi ra ăn cơm với Đường Phiên Phiên xong mới đi ra ngoài.
Trên lý thuyết, Lâm Nhu Nhi còn đang ở viện an dưỡng nên sẽ không xảy ra vấn đề, nên hắn cũng không cần thiết phải vội tới đó hỏi thăm.
Đường Phiên Phiên vất vả cả buổi để làm một bàn ăn, vậy mà Diệp Hạo chỉ ăn qua loa một chút rồi rời đi, thực khiến người ta nản lòng.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
Bị đánh lén là chuyện của hai ngày trước, hai mươi tên sát thủ xông vào nhà Lâm Nhu Nhi, kếu không phải lúc đó trùng hợp có hai cảnh sát đi tuần gần đó, chỉ sợ cô nàng đã không thể sống tới bây giờ.
Lần đánh lén này khiến tám bảo vệ phải bỏ mạng, sáu người trọng thương và hai người bị thương nhẹ... Mà cận vệ thân cận Tiểu Lan bên cạnh Lâm Nhu Nhi là một trong số đó.
- Tiểu Lan bây giờ vẫn còn chưa tỉnh à?
- Chị Nhu Nhi đâu rồi?
- Tiểu Thư bị một vết thương ở bụng, đến giờ vẫn còn đang trong quá trình khôi phục.
Trong phòng bệnh đặc biệt, sắc mặt Lâm Nhu Nhi tái xanh không chút huyết sắc, vầng trán thi thoảng lại khẽ cau lại, hiện lên vẻ đau đớn, khi Diệp Hạo đến, cô vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Diệp Hạo đặt hai ngón tay lên làn da trắng nõn của cô, một đường chân khí không vết tích truyền vào cơ thể, lúc này vẻ đau đớn trên mặt Lâm Nhu Nhi mới dịu lại.
Tiểu Mai bên cạnh không thể tin nổi nhìn tất cả.
Hồi lâu sau Lâm Nhu Nhi mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Diệp Hạo thì có chút sững sờ.
- Cảm thấy sao rồi?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
- Trong người giống như có một lực lượng vô hình nào đó.
- Lực lượng đó có thể giúp chị giảm cơn đau trong ba ngày!
Tu vi Diệp Hạo lúc này đã lên Luyện Thể tầng hai, nên chân nguyên hắn đã trở nên tinh thuần thêm không ít.
- Diêm La làm đúng không?
- Ừm.
- Chị nghỉ ngơi đi.
- Cậu muốn đi đâu?
- Em đi nhìn Tiểu Lan một chút.
Tình huống Tiểu Lan còn nghiêm trọng hơn Lâm Nhu Nhi nhiều, cô lúc này vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu, bác sĩ nói nếu ba tiếng nữa cô vẫn không tỉnh, có khả năng cả đời này cũng không tỉnh lại được nữa.
- Lúc này không được quấy rầy bệnh nhân.
Y tá trực ban thấy Diệp Hạo và Tiểu Mai muốn tiến vào nên cản lại.
- Tôi có cách giúp cô ấy tỉnh lại.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Không thể nào.
Y tá đâu có tin lời hắn.
Nói Tiểu Lan đang hôn mê sâu cũng chỉ nói cho có lệ thôi, xác suất tỉnh lại của cô gần như đã bằng không. Hơn nữa, Tiểu Lan còn đang nằm trong phòng bệnh ICU, dù người nhà cũng không thể vào.
- Mở cửa ra!
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Không thể!
Y tá kiên quyết từ chối.
- Cậu ấy thực sự có cách.
Tiểu Mai cũng lên tiếng nói giúp, nhưng cô y tá sao có thể tin lời của hai người chứ?
Ngay cả bác sĩ hàng đầu cũng hết cách, Diệp Hạo này làm sao có thể được.
- Gọi bác sĩ của các cô tới đây.
Tiểu Mai trầm ngâm phút chốc rồi nói.
Bối cảnh bệnh viện này thực sự khá lớn, nếu Diệp Hạo mạnh mẽ đòi vào sẽ rước lấy phiền toái không đáng có, nên cô muốn giải quyết êm thắm chuyện này.
Người tới đây không phú thì quý, bình thường ai muốn đắc tội với bọn họ làm gì, Tiểu Mai đã yêu cầu gặp trưởng ban thì cho cô gặp thôi.
Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan tới y tá mình nưa.
Bác sĩ trực ban rất nhanh đã đi tới.
- Thật xin lỗi, tình trạng bệnh nhân lúc này không thích hợp bị quấy rầy.
Vẻ mặt Hứa Cương áy náy nói.
- Tôi biết trạng thái cô ấy không thích hợp, nhưng nếu cứ để như vậy thì cô ấy sẽ có thể tỉnh lại sao?
Diệp Hạo chỉ vào phòng bệnh Tiểu Lan nói.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Một cách đùn đẩy rất thông dụng.
- Tôi chưa thấy các người cố gắng chỗ nào cả, không làm được thì giao cô ấy cho tôi!
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cậu là...
- Sinh viên đại học Trung Y.
- Tôi tốt nghiệp từ Học phủ Hoa Đà.
Hứa Cương còn tưởng tên này ghê gớm thế nào, luyên thuyên nửa ngày, hoá ra chỉ là sinh viên trường Trung Y.
Chỗ của bọn họ vẫn đang có hai người sinh viên Trung Y đang thực tập.
Sinh viên trường Trung Y quả thực không có tư cách đứng trước mặt học sinh của Học phủ Hoa Đà, vì nó là một trong Sáu Đại Học Phủ.
- Tôi nói là tôi có khả năng cứu người trong đó.
- Cậu đang nghi ngờ năng lực của chúng tôi?
- Tôi không tới để thương lượng.
- Tôi cũng không có cách nào để cậu vào trong đó.
- Làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Lan.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói với Tiểu Mai.
- Cậu chắc chắn chứ?
- Cô cảm thấy tôi sẽ để tính mạng Tiểu Lan ra đùa giỡn à?
Diệp Hạo mặt không đổi sắc lên tiếng.
- Tôi lập tức đi làm.
Tiểu Mai vội nói.
Diệp Hạo thân cận bên cạnh Lâm Nhu Nhi, thậm chí chính cô ta cũng không bằng.
- Chậm đã.
Hứa Cương vừa nghe được câu này, trở nên gấp gáp.
- Còn chuyện gì?
Diệp Hảo thản nhiên hỏi lại.
- Nếu xuất viện lúc này thì mọi cố gắng trước đây đều sẽ uổng phí.
Hứa Cương lo lắng.
- Ông nói xác suất Tiểu Lan tỉnh lại bây giờ là bao nhiêu?
Diệp Hạo vừa nhìn chằm chằm Hứa Cương vừa hỏi, chỉ thấy đối phương há to miệng không biết phải trả lời thế nào.
Ông ta không thể nói xác suất đó gần bằng không được.
- Đã không còn cách nào, vậy sao không cho tôi thử một chút đi?
Diệp Hạo lại nói.
- Thay quần áo cho cậu ta.
Hứa Cương trầm giọng phân phó.
Muốn tiến vào phòng bệnh ICU nhất định phải qua khâu khử trùng, nếu không rất dễ dàng lây nhiễm cho bệnh nhân bên trong.
Sau khi thay xong quần áo, Diệp Hạo cùng Hứa Cương, y tá trực ban đi vào phòng Tiểu Lan.
Tiểu Lan vẫn trong trạng thái hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại.
- Trong mười lần hô hấp tôi có thể làm cho cô ấy tỉnh lại, ông tin không?
Ánh mắt Diệp Hạo quét qua người Hứa Cương.
- Không thể nào.
Hứa Cương trả lời không chút do dự.
- Nếu tôi làm được thì sao?
- Cái này...
Hứa Cương không biết nên nói tiếp ra sao.
Diệp Hạo cười cười, sau đó đặt hai ngón tay lên cổ tay trắng nõn của Tiểu Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT