- Tôi nói cho anh biết, sau này chuyện như vậy đừng tới tìm tôi.
Nói xong câu này, Diệp Hạo xoay người rời đi.
Lúc này Hiểu Minh mới biết Diệp Hạo chưa chết, anh ta vội vàng đuổi kịp Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.
- Sao nữ quỷ kia không giết anh?
Diệp Hạo không khỏi dừng bước.
- Anh hi vọng tôi chết như vậy?
- Không - - không phải, tôi chỉ cảm thấy nữ quỷ kia không có lý do bỏ qua cho anh.
- Dừng, vị tiền bối kia không phải nữ quỷ.
Diệp Hạo ngắt lời Hiểu Minh, có trời mới biết người kia đi chưa.
- Cái gì?
- Vị tiền bối kia đã chứng Đạo thành Tiên rồi.
- Quỷ Tiên?
Hiểu Minh mở to hai mắt quát.
- Nếu không thì sao đây?
Hiểu Minh vỗ đùi nói.
- Trước đó tôi còn tò mò vì sao trên người vị kia lại có khí lành?
- Hiểu Minh, phái Mao Sơn các anh có Địa Tiên tồn tại hay không?
- Không biết.
- Vậy phái Mao Sơn các anh có thể đối phó được Địa Tiên không?
- Có thể.
Lần này đến lượt Diệp Hạo khiếp sợ.
- Mao Sơn trâu bò như vậy sa?
- Chúng tôi không được, nhưng Tổ Sư Gia chúng tôi thì có thể, nếu có thể mời ba vị thủy tổ Mao Sơn, cho dù Tiên Nhân trong truyền thuyết cũng có thể xử lý.
- Không phải Tổ Sư Gia người nào đều có tư cách mời đấy chứ?
- Chuyện này phải xem tư chất.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
Bất luận Tông Môn truyền thừa gì nhiều năm không ngã, không phải không có nguyên nhân.
- Sao vừa rồi anh không mời Tổ Sư Gia?
- Với thực lực hiện giờ của tôi không có năng lực mời được Tổ Sư Gia.
- Vì sao tu vi Võ Đạo của anh không theo kịp tu vi Phù Chú của anh?
- Tu vi Võ Đạo chỉ cần có Linh Thạch, có thể tăng lên bất cứ lúc nào, nhưng tu vi Phù Chú nhất định phải đi qua hệ thống truyền thừa.
Hiểu Minh nói thẳng.
- Mục đích tôi đến trần thế hiện giờ là vì gia tăng tu vi Võ Đạo.
- Nói như vậy anh có rất nhiều Linh Thạch?
- Giờ trên người tôi chỉ có một viên.
- Một viên đủ làm gì?
- Viên này có thể giúp tôi tăng lên Luyện Thể tầng một, về phần sau đó Tông Môn sẽ tiếp tục cung cấp.
- Tông Môn các anh thật keo kiệt.
- Đây không phải vấn đề keo kiệt hay không, nhưng Linh Thạch quá hiếm.
Diệp Hạo nghe hắn nói vậy không đánh chủ ý với hắn nữa.
- Tôi đi đây.
Diệp Hạo vẫy vẫy tay với Hiểu Minh, đi thẳng tới chỗ Đường Phiên Phiên đỗ xe.
- Sao thế?
Đường Phiên Phiên hỏi.
- Về nhà rồi nói.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Có gì mà không thể nói trong này?
Lãnh Tuyết bất mãn nói.
- Không tiện.
Diệp Hạo liếc mắt nhìn bà cô nhiều chuyện một cái.
Lãnh Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Hạo đã nhắm mắt lại.
Thông qua ánh đèn yếu ớt Lãnh Tuyết thấy sắc mặt Diệp Hạo trắng bệch như tờ giấy, sau đó liên tục có mồ hôi xuất hiện trên trán hắn.
Lúc Đường Phiên Phiên để ý thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi:
- Sao vậy?
- Không sao.
Diệp Hạo trầm giọng nói, nhưng lúc nói chuyện hắn không có mở mắt.
- Có cần đi bệnh viện hay không?
- Về nhà.
Diệp Hạo nói như chém đinh chặt sắt.
Lúc này Lãnh Tuyết xen vào:
- Tình hình Diệp Hạo không đúng, phải lập tức đưa đến bệnh viện.
- Không cần.
Đường Phiên Phiên lắc đầu.
- Em.
- Diệp Hạo nói về nhà.
- Em đừng đùa với sức khỏe cậu ấy chứ?
Lãnh Tuyết nói xong mới để ý thấy tốc độ chiếc xe đang không ngừng tăng lên.
- Em lái xe nhanh như vậy làm gì?
Đường Phiên Phiên không trả lời.
Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô nàng.
- Tôi không sao.
Mắt Đường Phiên Phiên đỏ ửng.
- Cậu không thể có việc gì.
- Chị quên những lời tôi nói rồi à?
Diệp Hạo cố gắng nở nụ cười.
- Không có.
- Vậy đừng lo lắng.
Diệp Hạo nói đến đây thì không nhiều lời nữa.
Đường Phiên Phiên thấy bộ dạng Diệp Hạo đau đớn, trái tim rất đau.
Ước gì mình có thể đau thay cho cậu ấy.
Đường Phiên Phiên không biết đau đớn của Diệp Hạo, mà cô nàng cũng không có năng lực tiếp nhận được nó.
Trên người Tô Tiểu Ngư vẫn còn Quỷ lực, khi ngón tay cô ấy đâm thủng người Diệp Hạo, Quỷ lực nhanh chóng tràn vào thân thể hắn.
Trong thời gian ngắn, Thần Huyết rất khó luyện hóa những Quỷ lực này.
Thực ra chuyện này chủ yếu vì phần lớn năng lượng Thần Huyết đã bị tiêu hao, mà Thần Huyết tiêu hao đều dùng để cải tạo thể chất và linh căn của Diệp Hạo.
Hơn nữa phản kháng của Thần Huyết rất bị động. Nếu Diệp Hạo có thể dẫn tinh hoa Thần Tính trong máu, những Quỷ lực này có tính là gì.
Bởi vậy Diệp Hạo muốn yên lặng để Thần Huyết từ từ luyện hóa Quỷ lực.
- Cô Lãnh, tới trường rồi.
Lúc Đường Phiên Phiên lái xe đến trường đại học Trung Y, nói với Lãnh Tuyết.
- Tôi đến nhà em!
Lãnh Tuyết chần chừ một lúc nói.
- Nếu Diệp Hạo có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ.
- Không cần.
Đường Phiên Phiên từ chối rất dứt khoát, hoàn toàn chặn lời Lãnh Tuyết.
Sau khi Lãnh Tuyết xuống xe, cô nàng đạp chân ga đưa Diệp Hạo về Hải Hằng Hoa Viên.
Trong lòng Đường Phiên Phiên, Hải Hằng Hoa Viên là nhà của Diệp Hạo và cô, cô không muốn nơi này bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Sau khi Đường Phiên Phiên đỡ Diệp Hạo đến phòng ngủ, Diệp Hạo đã vô cùng suy yếu.
- Có thể tôi sẽ hôn mê một khoảng thời gian.
Lúc Diệp Hạo nói ra câu này đã mơ màng rồi.
- Tôi phải làm gì?
- Không cần làm gì cả.
Diệp Hạo nói đến đây rồi hôn mê luôn.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo đau đớn, sắc mặt vặn vẹo, chần chừ một chút mới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Lúc vuốt đang phê tay, bỗng nhiên Diệp Hạo mở to hai mắt, chuyện này khiến Đường Phiên Phiên giật nảy mình.
- Hình như tôi quên mất một chuyện.
Nói xong, hắn cầm lấy tay Đường Phiên Phiên, sau đó một dòng Chân Nguyên tinh thuần tràn vào cơ thể cô.
Sau khi làm xong chuyện này, hắn mới nhắm mắt lại.
Trái tim Đường Phiên Phiên không khỏi chấn động, cô không ngờ đến lúc này mà Diệp Hạo vẫn còn nghĩ đến chuyện Mộng Ngạc của mình.
Cô nhìn gương mặt Diệp Hạo, trong mắt dần dần lộ ra chút say mê.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Diệp Hạo hôn mê tròn bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại.
Lúc hắn mở hai mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là thiếu nữ đang nâng má mình, thiếu nữ ngoại trừ có hai quầng thâm lớn trên mắt ra, trên gương mặt xinh đẹp còn tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Mộng Ngạc!
Lúc này, Diệp Hạo nghĩ tới gì đó.
Hắn xoay người xuống giường rút thanh đồng chủy thủ ra, sau đó âm thanh Kiếm Minh vang vọng cả căn phòng, hoảng sợ trên mặt Đường Phiên Phiên biến mất trong chớp mắt.
Diệp Hạo đỡ cô nàng lên giường, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, hắn nhìn điện thoại một chút phát hiện đã qua bảy ngày.
Trong di động có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận.
Diệp Hạo không thèm để ý mà lẳng lặng cảm ngộ biến hóa trong cơ thể.
Lúc Diệp Hạo cảm ngộ chú ý đến một điểm, sau khi Quỷ Lực của Tô Tiểu Ngư được Thần Huyết luyện hóa, nó hóa thành một dòng năng lượng.
Năng lượng này tinh khiết không có bất kỳ thuộc tính gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT