Sau khi được trị liệu Bạch Thược đã không cần lo lắng đến tính mạng, chợt Diệp Hạo liền đem Bạch Thược giao cho Mộc Nhã.
- Xin lỗi.
Ngay khi Diệp Hạo chuẩn bị rời đi thì Bạch Thược bỗng nhiên nói ra.
Diệp Hạo dừng bước sau đó quay người nhìn Bạch Thược nói.
- Tại sao lại xin lỗi ta?
- Bởi vì lần này ta trọng thương thì sau đó sẽ không đuổi kip6 ngươi nữa.
Bạch Thược nói mà hai hàng lệ bất giác chảy xuống.
Nhìn thân thể mềm mại của Bạch Thược không ngừng run rẩy, trong mắt Diệp Hạo lại lộ ra vẻ giãy dụa.
- Xin lỗi.
Thật lâu Diệp Hạo mới thở dài nói.
- Ngươi ngàn vạn lần cũng đừng xin lỗi ta.
Bạch Thược vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt tuông ra càng nhiều, giống như bẽ gãy một hàng châu ngọc.
- Những năm này ngươi cho ta quá nhiều, nếu không có ngươi thì cũng không có ta hôm nay, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa hồi báo cho ngươi được cái gì.
- Là do ta quá tham, ta vẫn tự nhủ với bản thân rằng ngươi không phải là người mà ta có thể hy vọng xa vời. Nhưng tình cảm căn bản là không khống chế được.
Bạch Thược nói đến đây thì cũng đã khóc đến ướt cả người, cuối cùng ngay cả lời cũng không nói ra được.
Mộc Nhã nhìn thấy như vậy cũng không biết làm sao khuyên giải.
Rõ ràng là Diệp Hạo không có tình ý.
Nếu là có thì không thể nào đến bây giờ cũng không thổ lộ.
Thật lâu sau Diệp Hạo vẫn rời đi.
Lúc rời đi khắp khuôn mặt Diệp Hạo là thần sắc đau đớn.
- Ngươi khó chịu cái gì chứ?
Đan Phương nhìn thấy con mắt Sở Kiều Kiều đỏ rực liền hỏi.
- Ngươi cho rằng ta không thích Diệp Hạo sao?
Sở Kiều Kiều khổ sở nói.
- Ta đã nói qua Sở Kiều Kiều ta muốn gả cho một nam nhân vượt qua ta, thật vất vả mới tìm được một người, nhưng không nghĩ nam nhân này chỉ cho ta tư cách ngưỡng vọng thôi.
- Chung sư huynh chẳng lẽ không phải một nhân tuyển tốt sao?
Đan Phương kinh ngạc nói.
- Vấn đề là ta có thể vượt qua Chung sư huynh a.
- A - -.
Lần này đến phiên Đan Phương chấn kinh.
Chung Thần Tú là Ngọc Tiên 28 Chuyển trở lên a.
Sở Kiều Kiều lại nói có thể vượt qua Chung Thần Tú?
Đan Phương biết Sở Kiều Kiều khẳng định không nói đùa, nếu nàng dám nói như vậy thì nhất định có thể vượt qua.
…
Buổi sáng ngày thứ hai Chung Thần Tú phát hiện thần sắc Diệp Hạo không tốt liền lo lắng nói.
- Ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì.
Diệp Hạo vẫn cố nặn ra một tia nụ cười nói.
- Diệp Hạo, đây chính là chiến đấu sinh tử.
Hoàng Lỵ cảnh báo nói.
- Ngươi phải tập trung mười hai phần tinh thần.
- Ừ.
Diệp Hạo gật đầu.
Hoàng Hoàng Nhi chỉ lẳng lặng đứng bên người Diệp Hạo không hề nói lời nào.
Sự tình hôm qua Hoàng Hoàng Nhi thấy rõ.
Hoàng Hoàng Nhi biết Diệp Hạo khẳng định nhận đả kích, bất quá dù Diệp Hạo nhận cỡ nào đả kích cũng không vấn đề gì về chiến đấu.
Hoàng Hoàng Nhi có lẽ là ngươi duy nhất biết rõ nội tình của Diệp Hạo.
33 Chuyển mang ý nghĩa gì?
Vô Thượng Bảo Thể!
Dù cho Diệp Hạo đứng yên cho đối phương xuất thủ thì cugn4 không thể thương tổn được Diệp Hạo.
- Bởi vì giữa sân có 213 Tu Sĩ, nên trong các ngươi sẽ có một người được đặc cách không thi đấu.
Sứ Giả Tiên Đình nói đến đây thì chỉ một thanh niên tóc vàng nói.
- Trước đó vị này đã thể hiện ra thực lực 30 Chuyển trở lên, bởi vậy danh ngạch này sẽ cho hắn, chư vụ hẳn là không có ý kiến gì a?
Theo lý thuyết giữa sân nên có 220 tên Tu Sĩ, nhưng lại có mười hai tên Tu Sĩ mất đi sức chiến đấu, nên không tham gia trận tranh tài này.
Thanh niên tóc vàng đứng ngạo nghễ trên không, mái tóc vàng kim phát ra ánh sáng.
Ánh mắt thâm thúy, như chứa được Đại Hải.
Cao thủ!
Đây là nhận xét đầu tiên của Tu Sĩ giữa sân.
Không có người nào dám dị nghị?
Dù sao cũng không có ai muốn đánh với tên này!
- Kim Hạo.
- Có danh xưng là Thiên Kiêu kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Kim gia.
Kim gia những năm này phát triển rất mạnh, nghe nói đã chiếm cứ ba cái Đại Vực, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch trương.
- Kim gia có Kim Hạo thì có khả năng sẽ chiếm cứ phân nửa Đông Vực trong tương lai.
- Có thể chiếm cứ phân nửa Đông Vực hay không ta không biết, nhưng Kim gia khẳng định sẽ không thỏa mãn ở ba cái Đại Vực.
Khi những Tu Sĩ này thảo luận thì Diệp Hạo cũng nhìn thoáng qua Kim Hạo.
Chợt thu hồi ánh mắt.
Diệp Hạo để ý là Đông Vực có thể xuất hiện 33 Chuyển hay không.
Chỉ cần không có cấp bậc cao thủ này thì Diệp Hạo không cần để ý tới.
- Có nắm chắc không?
Diệp Hạo nhìn về phía Hoàng Hoàng Nhi nói.
- Đừng quên ta là người nắm giữ Bản Nguyên Kiếm Quyết.
Hoàng Hoàng Nhi khẽ cười nói.
- Những tên này không có ai đơn giản.
Diệp Hạo hơi lắc đầu nói.
- Đáng tiếc là ngươi không thể vận dụng Thiên Phú Thần Thông của ngươi.
- Ta đoán những kẻ có thể uy hiếp mình không nhiều.
Hoàng Hoàng Nhi nói khẽ.
- Điều này ngược lại là đúng.
Diệp Hạo gật đầu.
Ngay khi Diệp Hạo cùng Hoàng Hoàng Nhi nói chuyện phiếm thì Lệnh Bài Tu Sĩ đột nhiên bay về phía giữa Lôi Đài.
Khi Diệp Hạo thấy rõ đối thủ của mình là ai thì không khỏi ngẩn người.
Tên này không phải là kẻ đả thương Bạch Thược hôm qua sao?
Diệp Hạo vừa dứt lời thì đã nhẹ nhàng xuất hiện trên Lôi Đài.
- Là ngươi?
Tu Sĩ kia không nghĩ lại gặp phải Diệp Hạo.
- Ta sẽ trả lại gấp trăm lần những gì mà ngươi gây ra cho Bạch Thược.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tu Sĩ kia nói.
- Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội này sao?
Tên Tu Sĩ này cũng không phải kẻ ngốc, hôm qua hắn trở về thăm dò tin tức một phen thì biết được Diệp Hạo có thể có tu vi 27 Chuyển, bởi vậy hắn quyết định khi bắt đầu thi đấu thì lập tức nhận thua.
- Bắt đầu.
Tiếng nói của Sư Giả Tiên Đình vừa dứt thì tên Tu Sĩ kia vừa muốn há mồm lại phát hiện mình không thể nói được, bản thân không thể động đậy được.
Bị giam cầm?
Trong lòng hắn trầm xuống.
Lần này xong.
Tiếp đó hắn thấy Diệp Hạo chậm rãi mà bước đến trước mặt hắn.
- Ngươi muốn đối phó ta không vấn đề, nhưng ngươi không nên liên lụy đến bằng hữu của ta.
Diệp Hạo nói đến đây liền móc từ trong ngực ra một viên Đan Dược màu đen cưỡng ép nhét vào miệng đối phương.
- Đây là Phệ Linh Đan do ta luyện ra lúc nhàm chán.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm tên Tu Sĩ kia nói.
- Nó sẽ không ngừng mà thôn phệ Huyết Nhục của ngươi, giống như ngàn vạn con kiến cắn xé, chậm rãi mà ăn từng khối Huyết Nhục của ngươi sau đó sẽ tiếp tục ăn đến xương cốt. Ngươi không cần lo lắng ngươi sẽ chết, Phệ Linh Đan sẽ kéo dài mạng ngươi, đến khi thôn phệ toàn bộ xương cốt của ngươi.
Rất nhanh tên Tu Sĩ kia đau đớn đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, tròng mắt đều muốn lồi ra.
Đáng tiếc hắn bị giam cầm nên ngay cả kêu thảm lên cũng không thể.
Tu Sĩ dưới đài nhìn thấy như vậy thì không khỏi rùng mình một cái.
- Độc Sư.
- Thanh niên này lại là Độc Sư.
- Ngu xuẩn, chẳng lẽ biết dùng độc đều là Độc Sư sao? Ta cho ngươi biết Đan Sư dùng độc cũng cực kì xuất sắc.
- Tên kia không biết làm sao lại đắc tội với vị này?
- Chuyện này ta biết. Nói ra tên này cũng không phải loại tốt lành gì, hôm qua hắn cùng một nữ tử giao đấu, rõ ràng tu vi cao hơn lại vận dụng Mê Trận vây khốn nàng làm cho nàng không có cơ hội nhận thua.
- Hóa ra là vì Tông Môn trả thù.
- Đúng vậy a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT