Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ----------------------------------------------------

Nói xong câu này, nữ sinh kia nhanh như chớp chạy ra khỏi đó.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn bức thư màu hồng phấn trong tay.

- Thư tình trong truyền thuyết đây sao?

Nghĩ một chút, hắn bật cười to, nhét thư tình vào túi áo tiến vào đội ngũ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng ngăn cản đường đi Diệp Hạo.

- Diệp Hạo…

Bốp một tiếng, bàn tay Bạch Hà muốn chào hỏi mặt Diệp Hạo, nhưng hắn sao có thể để cô nàng đánh được?

Diệp Hạo nắm tay Bạch Hà quát.

- Cô làm gì thế?

- Anh là tên khốn nạn.

- Sao tôi lại thành tên khốn nạn?

Diệp Hạo không hiểu gì.

- Anh là tên cặn bã.

- Bạch Hà, có phải cô có bệnh trong người?

Sắc mặt Diệp Hạo lạnh xuống, mình và Bạch Hà không quen mà.

Lúc Bạch Hà định nói tiếp, Trương Lan đã vội vàng chạy tới.

- Bạch Hà, cậu làm gì thế?

- Tôi lấy lại công đạo giúp cậu.

- Tôi không có công đạo gì muốn lấy hết!

Trương Lan trầm giọng nói.

- Tên này ăn trong bát còn nhìn trong nồi, loại người cặn bã như vậy mà cậu còn xin tha cho hắn?

- Bạch Hà.

Khuôn mặt Trương Lan lạnh xuống.

- Tôi nói với cậu rồi, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.

- Trương Lan.

Trương Lan không nói gì, ánh mắt kiên định nhìn Bạch Hà.

Bạch Hà nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Trương Lan, cậu hết thuốc chữa rồi.

- Đúng vậy, tôi hết thuốc chữa.

Bạch Hà lắc đầu quay người rời khỏi nơi này.

Vẻ mặt Trương Lan áy náy nhìn Diệp Hạo nói.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo há to miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Sau khi hắn tiến vào đội ngũ, thấy đám bạn xung quanh đều chỉ chỉ mình, rồi âm thầm nói gì đó.

Diệp Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.

Mình đắc tội ai vậy?

- Diệp Hạo, cậu không xem thư tình Hứa Manh Manh gửi à?

Trịnh Tiểu Long huých nhẹ Diệp Hạo một cái.

- Cậu quen cô ta?

- Nói linh tinh! Hứa Manh Manh lớp 3 ai mà không biết? Cô ấy là hoa khôi lớp 3 đó, trong bảng mỹ nữ khóa chúng ta Trương Lan đứng thứ nhất, Hứa Manh Manh thứ hai.

Trịnh Tiểu Long nhếch miệng cười nói.

Diệp Hạo không khỏi nhìn Hứa Manh Manh lớp 3, lúc hắn đang nhìn cô nàng lại thấy cô ta cũng đang nhìn mình.

Hứa Manh Manh thấy mình nhìn trộm bị phát hiện, vội vàng cúi đầu xuống.

Diệp Hạo cười cười, lấy ra thư của cô nàng.

Trong ký ức của hắn, đây là lần đầu tiên Diệp Hạo nhận được thư tình.

Trước khi gặp anh, cho đến bây giờ em không nghĩ, sẽ viết thư tình vì người nào.

18 chữ rải rác biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn tâm tư và tình ý của Hứa Manh Manh.

Chữ nhỏ xinh đẹp tỏa ra mùi cỏ xanh thơm ngát, Diệp Hạo nhẹ nhàng ngửi một chút, cảm thấy toàn thân đều buông lỏng. Sau đó, hắn gấp thư tình lại bỏ vào trong túi áo.

Không lâu sau, Hạ Kinh đi tới tuyên bố một tin tức nặng ký.

- Hôm nay huấn luyện dã ngoại 10 km.

Hạ Kinh trầm giọng nói tiếp.

- Tất cả nghiêm, bên phải quay, bắt đầu chạy bộ.

45 sinh viên trong lớp chia làm hai hàng chạy theo Hạ Kinh về phía cửa trường.

Sau khi đến cửa trường, bọn họ thấy từng chiếc xe Ben quân đội.

- Lên xe.

Hạ Kinh ra lệnh.

Xe đi chừng một tiếng mới dừng lại tại một vùng núi.

- Xuống xe.

- Khôi phục đội hình.

- Đi theo tôi.

Hạ Kinh liên tiếp ra lệnh.

Đường núi gồ ghề nhấp nhô, nên chạy sẽ mệt hơn nhiều.

10 km không tính là gì đối với Diệp Hạo, nhưng đối với sinh viên khác, nó là một khảo nghiệm cực kỳ khó nuốt.

Chạy khoảng chừng 2 cây, rất nhiều nữ sinh đã bắt đầu oán trách, kiên trì thêm nửa km nữa, đám nữ sinh từ chối chạy tiếp.

- 10 km là quy định không thể thay đổi, cho dù bò cũng phải bò qua.

Hạ Kinh lạnh lùng nói.

Những sinh viên này khổ không nói nổi, vẫn phải cắn răng cố đi tiếp.

Đúng lúc này, Trương Lan bất ngờ trượt chân nghiêng người sắp ngã, Diệp Hạo nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cô nàng, nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng rắc một tiếng.

Trương Lan phát ra tiếng rên đau đớn.

Sinh viên xung quanh lập tức xông tới, Hạ Kinh cũng chen qua đám người chạy qua.

- Để tôi xem chân em.

Hạ Kinh kiểm tra phát hiện cô bé bị trật khớp, trật khớp mà không được nắn khớp kịp thời sẽ càng nghiêm trọng.

- Trương Lan, em bị trật khớp rồi!

Hạ Kinh vừa nhẹ nhàng di chuyển mắt cá chân Trương Lan vừa nói.

- Em… không cẩn thận nên thế a.

Trương Lan không thể nói trong lòng mình nghĩ đến Diệp Hạo được.

Đúng lúc này, chỉ nghe rắc một tiếng, Hạ Kinh đã nắn mắt lại mắt cá chân cho cô bé.

Trương Lan đau đớn kêu một tiếng, nhưng cơn đau từ từ cũng mất đi.

- Tôi đã giúp em nắn về vị trí cũ, Diệp Hạo, em đỡ Trương Lan tiếp tục tiến tới.

Hạ Kinh rất có mắt nhìn, trực tiếp sắp xếp Diệp Hạo giúp đỡ bạn.

- Em có thể tự đi được.

Trương Lan đỏ mặt lên tiếng.

- Nếu em tự mình đi, chân em sẽ càng nặng hơn đó.

Hạ Kinh nói đến đây mới đứng dậy.

- Tiếp tục đi.

Đợi đám bạn rời đi, Diệp Hạo nói khẽ.

- Chúng ta đi thôi.

- Ừm.

Trương Lan chỉ hơi dùng sức bước đi một chút, chân trái sẽ truyền đến đau đớn.

Diệp Hạo nhìn thấy cô nàng đau không chịu được, ngồi xổm xuống nói.

- Tôi cõng cô.

- Không cần.

- Không được.

- Tôi nói không cần là không cần.

Diệp Hạo mặc kệ luôn rồi ôm Trương Lan vào ngực.

Trương Lan khiếp sợ mà quên cả kêu la.

Lúc Diệp Hạo gần đuổi kịp đám người phía trước, Trương Lan mới khôi phục được năng lực suy nghĩ.

- Nhanh bỏ tôi xuống.

- Có thể, nhưng cô phải để tôi cõng.

- Để anh cõng thì để anh cõng.

Trương Lan đâu dám không thỏa hiệp nữa, nếu để đám bạn nhìn thấy cảnh này, mình biết chui vào đâu để trốn nữa.

Diệp Hạo nhẹ nhàng để Trương Lan xuống, rồi ngồi xổm trước mặt nàng.

- Lên nào.

Trương Lan nhìn bóng lưng dày rộng trước mặt, cắn cắn môi rồi ghé vào người Diệp Hạo.

Lúc hắn cõng cô nàng lên, bộ ngực cô ấy không khỏi dán sát vào lưng hắn.

Trương Lan tự cảm thấy mặt mình nóng hổi.

- Cô không phải thuộc cup A à?

Bỗng nhiên Diệp Hạo hỏi.

- Cái gì?

Trương Lan khẽ giật mình.

- Tôi luôn cảm thấy cô cup A thôi, nhưng giờ xem ra chí ít cũng phải cup B nhỉ?

- Câm miệng.

- Cup 34, 36 đại biểu ý nghĩa gì?

- Đánh chết anh.

Diệp Hạo thấy Trương Lan không muốn nói vấn đề này với mình, chỉ có thể tạm thời câm miệng.

Diệp Hạo đi rất vững vàng, Trương Lan sẽ không bị rơi xuống.

Đi khoảng chừng 10 phút, Trương Lan hỏi.

- Mệt không?

- Cô chỉ hơn 50 cân, sao có thể mệt được?

- Ai hơn 50 cân? Tôi chỉ có 48 cân thôi.

Trương Lan lập tức xù lông.

- Cô không nói tôi lại quên mất.

- Quên cái gì?

- Nặng không hơn 50 cân, không phải ngực phẳng thì bị lùn a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play