Mười mấy nam sinh cao lớn do Mạnh Vĩnh Ngôn cầm đầu ngăn chặn tại cửa phòng 101.
- Diệp Hạo, cậu muốn làm con rùa rụt cổ sao?
- Không phải tên này thích làm rùa, mà hắn rõ ràng là con rùa rút đầu đó, hôm qua Vĩnh Ngôn đợi cậu ta một tiếng, tên này quả thực không dám lộ mặt.
- Ai nói không phải chứ?
- Đúng là tên nhác gan, Vĩnh Ngôn không đánh người, chỉ so kỹ thuật bóng rỗ với cậu ta thôi mà cậu ta đã sợ đến mức không dám mở cửa ra ngoài rồi.
- Tôi học đến năm ba rồi, chưa thấy ai nhát gan như thế!
- Mẹ nó chứ…
Nghe những nam sinh này châm chọc khiêu khích, Viên Cao Tinh không nhịn được đẩy cửa ra, hắn cầm một cái ghế trong tay.
- Tụi mày thấy chuyện này rất vinh quang à?
Tiếu Lão Thực thấy cảnh này cũng mang theo một cái ghế đi ra.
Trịnh Tiểu Long chần chừ một chút vẫn đứng dậy ra ngoài.
- Mày mắng ai đấy bọn năm nhất?
Vẻ mặt Mạnh Vĩnh Ngôn lạnh lùng.
- Ông đây mắng mày đấy...
Viên Cao Tinh nhìn chằm chằm Mạnh Vĩnh Ngôn quát.
- Có gan đó!
Mạnh Vĩnh Ngôn cho Viên Cao Tinh một ngón tay cái, sau đó, trong tay áo hắn trượt ra một ống thép, hắn nắm ống thép đập lên đầu Viên Cao Tinh.
Kiểu này chơi lớn rồi.
Viên Cao Tinh giật mình.
Cậu ta không ngờ tên Mạnh Vĩnh Ngôn này dám mang hung khí vào trường mà đánh mình, chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc gây tai nạn chết người sao?
Lúc ống thép sắp đập vào đầu Viên Cao Tinh, một bóng người vọt nhanh tới như tia chớp nắm lại ống thép trong lúc nguy cấp.
- Anh có biết, nếu cái này đập vào đầu sẽ có hậu quả gì không?
Người này vừa nói vừa nhìn chằm chằm Mạnh Vĩnh Ngôn.
- Diệp Hạo, cậu không trốn nữa à?
Vẻ mặt Mạnh Vĩnh Ngôn lộ vẻ dữ tợn.
Diệp Hạo cười lạnh lùng, sau đó lấy ống thép trong tay Mạnh Vĩnh Ngôn, đập lại đầu đối phương.
Mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng không ngờ Diệp Hạo nhìn qua yếu ớt lại tàn nhẫn như vậy.
Mạnh Vĩnh Ngôn càng thêm mơ màng.
Đúng lúc này, ống thép trong tay Diệp Hạo lại đánh lên đầu hắn.
- Dừng tay.
- Dừng tay.
- Dừng tay.
Ba nam sinh nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng tiến lên muốn ra tay với Diệp Hạo.
Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên vẻ lạnh lẽo, ống thép nhanh chóng đánh vào bả vai bọn họ.
Ba sinh viên chẳng phân biệt trước sau quỳ trên mặt đất.
- Tình huống gì đây?
- Flash man nhập hắn sao?
- Vừa rồi tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra nữa a.
Diệp Hạo cầm ống thép, ánh mắt lạnh như băng nhìn 8 nam sinh còn lại.
- Sợ không?
Cả đám thật sự hơi sợ a!
Nhưng Diệp Hạo đã nói như thế, cho dù sợ hãi, bọn họ cũng phải xông lên, mà kết quả không nằm ngoài dự đoán, ăn hành cả đám.
Diệp Hạo dễ dàng đánh bể xương vai bọn họ, trong lúc nhất thời, mười một thằng phát ra tiếng la như heo bị chọc tiết.
Ánh mắt Diệp Hạo giờ mới nhìn lại Mạnh Vĩnh Ngôn đầu đầy máu đang run lẩy bẩy một bên.
Mạnh Vĩnh Ngôn thấy Diệp Hạo nhìn mình, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Cậu muốn làm gì?
- Thế anh nghĩ tôi muốn làm gì?
Diệp Hạo cười mỉa mai.
- Nếu cậu còn tiến lên, tôi sẽ báo cảnh sát.
Mạnh Vĩnh Ngôn rất không muốn nói ra những lời này, nhưng ai bảo Diệp Hạo cứ bước từng ép tới chứ.
- Báo cảnh sát? OK, để tôi báo giúp anh.
Diệp Hạo nói xong, lấy điện thoại ấn số gọi Trương Thành.
Trương Thành là phó cục trưởng cục công an quản lý khu vực này, có thể nói quyền cao chức trọng.
- Phó cục trưởng Trương, tôi bị một nhóm sinh viên bao vây trong trường, mà bọn chúng còn cầm vũ khí nữa.
- Ban ngày ban mặt còn có chuyện như vậy?
Trương Thành tức giận nói:
- Tôi tới ngay!
Thực ra, ông ta không tin lời Diệp Hạo nói.
Nực cười, nhảy từ tầng 4 xuống nhưng không có việc gì, cái đám sinh viên trói gà không chặt kia có thể là đối thủ của cậu ta sao? Cậu ta rõ ràng muốn mình đến kết thúc chuyện này a.
- Tôi báo giúp anh rồi đó, bây giờ chúng ta nói chuyện với nhau được không?
Diệp Hạo cầm ống thép, lạnh nhạt hỏi.
Mạnh Vĩnh Ngôn im lặng không nói.
- Có phải anh câm rồi?
Diệp Hạo nói đến đây, đánh lên quai hàm Mạnh Vĩnh Ngôn làm hắn rơi thêm vài cái rằng, khuôn mặt sưng to như con heo.
Mạnh Vĩnh Ngôn che miệng, toàn thân run rẩy.
Đau! Đau tận xương a!
- Tôi hỏi anh phải trả lời chứ?
Diệp Hạo thấy Mạnh Vĩnh Ngôn không lên tiếng, giơ ống thép lên tiếp.
- Đừng.
Mạnh Vĩnh Ngôn sợ thật rồi, tên này quá vô pháp vô thiên không coi ai ra gì a!
- Phải vậy chứ, trả lời sớm chút đâu có ăn đòn.
Diệp Hạo nắm ống thép vỗ vỗ lên bả vai Mạnh Vĩnh Ngôn.
- Đúng là phế vật!
Hai chữ phế vật này kích thích Mạnh Vĩnh Ngôn, móng tay hắn ta đâm vào thịt, nhưng khi liếc thấy đôi mắt lạnh lùng của Diệp Hạo, vẫn không dám phun ra một chữ.
- Các anh muốn giáo huấn tôi không phải không được, nhưng tiền đề là phải có bản lĩnh đó.
Diệp Hạo nói xong, đạp một cước lên một nam sinh làm tên kia kêu la thảm thiết.
- Chút vết thương đã la như chết cha chết mẹ, thật mất mặt.
Lúc này, cả đám còn lại không dám hó hé nữa.
Thứ nhất, họ sợ Diệp Hạo sẽ ra tay tiếp, thứ hai cũng biết được việcn này rất mất mặt!
Diệp Hạo không tiếp tục nói gì, yên tĩnh chờ đợi, khoảng 5 phút sau chuông cảnh sát vang lên, sau đó hơn 20 cảnh sát xông vào ký túc xá của Diệp Hạo.
Đám người do Trương Thành dẫn đầu.
Trương Thành giật nẩy mình khi nhìn thấy cảnh trước mặt, tên này cũng quá độc ác đi!
- Xảy ra chuyện gì?
Trương Thành hỏi Diệp Hạo.
- Chú cảnh sát, cậu ta cầm vũ khí đánh người a…
Mạnh Vĩnh Ngôn chưa nói xong đã bị Trương Thành không khách sáo ngắt lời
- Tôi không bảo cậu nói.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Bởi vì tôi và người này xảy ra chút mâu thuẫn, nên hắn gọi mười mấy anh em ủa mình tới đây chắn cửa lớn phòng ngủ của tôi. Tôi nhận được điện thoại của bạn cùng phòng mới chạy tới đây, lúc tôi đi đến cửa đã thấy anh ta đang cầm ống thép đánh về phía đầu Viên Cao Tinh này.
- Mà theo tôi thấy, nếu ống thép đó đánh trúng, bạn tôi rất có khả năng bị giết chết!
Diệp Hạo nói tiếp:
- Tôi ra tay ngăn cản không biết có sai hay không?
- Cậu không sai, đây là hành vi thấy việc nghĩa sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
- Vị cảnh sát này, cho dù cậu ta thấy việc nghĩa nên làm, nhưng sau đó cậu ta còn đánh chúng tôi liên tục nữa.
Mạnh Vĩnh Ngôn bực tức kể lể.
- Ủa ngộ nha, nếu tôi không ra tay đánh trả, chẳng lẽ đứng im để mấy người đánh.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Ừm, đây thuộc về tự vệ đúng đắn.
Trương Thành nói xong, hỏi tiếp.
- Không biết cậu có nhân chứng, vật chứng không?
- Tôi làm chứng.
Lúc này, Viên Cao Tinh lên tiếng.
- Chuyện này.
Trương Thành nói khẽ.
- Vì cậu cũng là một trong những đương sự, cho nên cậu không thể làm chứng.
- Tôi có video clip nè.
Diệp Hạo nói xong, chỉ về phía đám người đang vây xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT