- Dựa theo suy đoán của ta thanh Ma Kiếm này khi uống đủ máu tươi sẽ tấn cấp.
- Tấn cấp?
Diệp Hạo giật mình hỏi lại.
Thanh Ma Kiếm này đã có thực lực chém giết Thượng Cổ Thiên Ưng, nếu lại tấn cấp thì chẳng phải có chiến lực cấp Tiên Tôn sao?
- Bởi vậy chuôi Ma Kiếm này tuyệt đối không được xuất thế.
- Ta sẽ mau chóng đặt chân Tiên Chủ Cảnh.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Đến lúc đó nếu không kịp đột phá ta cũng sẽ mang một Chủ cấp Trận Sư đến đây.
- Làm phiền.
Thượng Cổ Thiên Ưng nói khẽ.
- Tiền bối, không cần nói như vậy.
Diệp Hạo vội nói.
- Một thân ta chỉ còn những huyết dịch này.
Thượng Cổ Thiên Ưng chỉ ao huyết dịch nói.
- Ta tin tưởng những huyết dịch này sẽ hữu hiệu đối với ngươi.
Diệp Hạo đại hỉ.
Diệp Hạo quả thật rất cần những huyết dịch này.
Bởi vì độ tinh thuần của nó so với huyết trì Đệ Tam Tầng của Đông Tiên Điện còn tinh khiết hơn.
- Đa tạ tiền bối.
- Đây là thứ ngươi nên được.
Thượng Cổ Thiên Ưng nói khẽ.
Sau đó Diệp Hạo thu hết huyết dịch vào trong Tiên Cung, cùng Thượng Cổ Thiên Ưng hàn huyên một hồi liền rời đi, bất quá hắn cũng không rời đi Thiên Ưng Lĩnh ngay mà dừng lại nơi này chừng nửa tháng, trong nửa tháng này hắn cùng Phân Thân liên tục chém giết cường đạo nơi đây.
Nửa tháng sau Diệp Hạo mới rời đi.
Diệp Hạo biết cường đạo nơi này không giết hết được.
Kim Dương Thành!
Diệp Hạo theo dòng người đi đến Kim Dương Thành thì phát hiện cả tòa thành trì cũng đã rực rỡ hẳn lên cùng sự phồn vinh và sức sống.
Diệp Hạo dạo quanh Kim Dương Thàng một vòng rồi đi về phía Phủ Thành Chủ.
Sau khi Trịnh gia bị diệt, Kim Dương Thành đã quy về Lâm gia, Lâm gia hiển nhiên trở thành thành chủ của Kim Dương Thành.
Mà khi đến Phủ Thành Chủn Diệp Hạo đã nhìn thấy Lâm Hồng phía trước, nhưng lúc này thần sắc nàng lại có vẻ chán ghét cùng một thanh niên nói chuyện.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Ta nghe nói ngươi có hứng thú với Trận Đạo, nên ta đặc biệt gọi Đại Ca tới, Đại Ca của ta là Ngọc Cấp Trận Sư a.
Một thanh niên mang vẻ nhu tình đang đứng trước mặt Lâm Hồng nói.
- Ta chỉ có hứng thú với Võ Đạo.
Lâm Hồng lạnh lùng nói.
- Cái này...
Tống Tam nhất thời không biết nói cái gì.
Tống Tam cũng là con cháu thuộc thế lực Đại Gia Tộc trong thành, nhưng thực lực lại không bằng hai nhà Lâm Trịnh.
Những năm này Tống Tâm một mực theo đuổi Lâm Hồng nhưng đáng tiếc Lâm Hồng không hề có chút động lòng nào.
- Lâm Hồng, cha ngươi có nhà không?
Ngay khi Lâm Hồng muốn quay người rời đi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Lâm Hồng nghe được tiếng nói quen thuộc, thân thể mềm mại không khỏi cứng đờ, khi thấy rõ người vừa nói chuyện thì trở nên ngạc nhiên.
- Diệp Công Tử, ngươi đến Kim Dương Thành khi nào?
- Vừa tới, dạo qua một vòng liền đến đây.
Diệp Hạo cười đáp.
Lâm Hồng nhạy bén phát hiện ý tứ trong lời nói của Diệp Hạo.
Diệp Hạo đang muốn kiểm tra Lâm gia những năm này làm như thế nào.
- Cha ta ở nhà, ta dẫn ngươi đi.
Lâm Hồng nói khẽ.
Tống Tam nhìn thấy Lâm Hồng thân mật với Diệp Hạo thì nổi giận.
Những năm này Tống Tam hắn kiên nhẫn theo đuổi do Lâm Hồng đối với hắn không tốt lắm nhưng đối với kẻ khác cũng như vậy, hắn tin tưởng bản thân sẽ mang được mỹ nhân về.
Nhưng tình huống trước mắt không phải như vậy.
- Ngươi là ai?
Tống Tam ngăn cản Diệp Hạo.
- Ta và Lâm Hồng không có loại quan hệ như ngươi nghĩ.
Diệp Hạo sớm đã nhìn ra Tông Lâm đối với Lâm Hồng có ý, bởi vậy lập tức giải thích nói.
- Còn ta đến nơi này vì tìm Lâm Viễn.
- Ngươi muốn lừa gạt ai đây?
Tống Tam tức giận mắng to.
- Ngươi cho rằng ta bị mù hay sao?
- Tống Tam, ngươi câm miệng cho ta.
Lâm Hồng nổi giận nói.
Tống Tam nhìn thấy Lâm Hồng nói giúp cho Diệp Hạo như thế thì càng cho rằng mình nghĩ đúng.
- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
Tống Tam chỉ Diệp Hạo nói.
- Ta thật không biết ngươi là ai?
Diệp Hạo cười híp mắt nói.
- Ta làm Tam Thiếu Gia của Tống Gia.
Tông Tam đắc ý nói.
- Tống gia rất lợi hại sao?
Diệp Hạo nhìn về phía Lâm Hồng hỏi.
- Ở Kim Dương Thành cũng là một Thế Lực lớn.
Lâm Hồng nói khẽ.
- Ta còn tưỡng rất lợi hại đó?
Diệp Hạo nói đến đây thì lườm Tống Thanh một cái nói.
- Đi ra khỏi nhà tuyệt đối không nên phách lối, nếu muốn phách lối thì phải xem đối tượng là ai? Bởi vì có những người ngươi không chọc nổi.
Lời vừa dứt Diệp Hạo lập tức rời đi.
- Đứng lại.
Tống Tam còn định nói cái gì thì Diệp Hạo lại phất tay về phía hắn.
Tống Tam như bị sét đánh lảo đảo lùi lại vài chục bước, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Hạo.
Nhưng điều này cũng không làm Tống Tam từ bỏ ý đồ.
Lâm Hồng mang Diệp Hạo đến thư phòng của Lâm Viễn trong lúc Lâm Viễn đang phê duyệt văn án.
- Cha à, Công Tử đến.
Lâm Hồng nói khẽ.
Công Tử cùng Diệp Công Tử mang hai loại hàm nghĩa khác nhau.
Cái trước đại biểu đi theo, cái sau chỉ là một loại xưng hô.
Diệp Hạo đã sớm nói qua với Lâm gia rằng không nên tiết lộ thân phận của mình, bởi vậy bên ngoài luôn xưng hô Diệp Hạo là Diệp Công Tử.
Nếu Lâm Hồng xưng với Diệp Hạo là Diệp Hạo Công Tử thì Tống Tam dù có ngu đến đâu cũng không dám xuất thủ với Diệp Hạo.
Lâm Viễn vội vàng buông án văn trân tay xuống, đi tới trước mặt Diệp Hạo cung kính hành lễ.
- Công Tử.
Diệp Hạo gật nhẹ đầu nói.
- Kim Dương Thành rất không tồi.
Nghe được Diệp Hạo đánh giá Lâm Viễn có chút kích động.
- Hai năm nay Lâm gia phát triển thế nào?
Từ khi lấy được đống tài nguyên kia, chỉnh thể thực lực của Lâm gia đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa hai năm nay Lâm Gia luôn chiêu binh mãi mã, ngoài ra còn âm thầm khống chế ba Thế Lực ngoài thành.
- Không cần quan tâm chuyện tiêu hao tài nguyên.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Có bao nhiêu tài nguyên thì cứ sài bấy nhiêu.
Nói đến đây Diệp Hạo ném cho Lâm Viễn một cái Túi Càn Khôn.
- Tài Nguyên trong đó ngươi chỉnh hợp một chút đi.
Sắc mặt của Lâm Viễn không khỏi biến đổi.
Những tài nguyên này vượt xa Phủ Khố của Lâm gia hiện tại.
Kỳ thật cái này cũng hợp lí.
Phân Thân của Diệp Hạo ở Thiên Ưng Lĩnh càn quét cường đạo hơn nửa tháng, một bộ phận tướng cướp còn có tu vi Ngọc Tiên Cảnh, bởi vậy tài nguyên Diệp Hạo cướp được hơn xa Lâm gia.
- Bây giờ ngươi chuẩn bị cho ta 100 tên Tu Sĩ.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói.
Ta sẽ bồi dưỡng 100 Tu Sĩ này đến Ngọc Tiên Cảnh.
- Cái gì?
Nghe được như thế thì Lâm Viễn kinh trụ.
Ngọc Tiên Cảnh đâu phải dễ dàng bồi dưỡng ra được?
- Có vấn đề hả?
- Không có vấn đề.
Lâm Viễn vội vàng nói.
- Nói cho 100 Tu Sĩ này biết bọn họ cần 3 ~ 5 năm mới có thể trở về Kim Dương Thành, mà trong thời gian đi theo nhất định phải vô điều kiện làm theo lời ta.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Được.
Lâm Viễn thấy điều kiện này không thành vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT