- Chu Vô Địch những năm qua chà đạp không có 100 cũng đến 80 đó, biết không?
"- Tại sao ta không biết?
- Cao tầng Tông Môn không ai không biết chuyện này cả.
- Ủa, dù cao tầng Tông Môn biết rõ, tại sao còn mặc cho Chu Vô Địch làm ẩu?
- Phụ thân Chu Vô Địch là nghĩa huynh Tông Chủ đó.
- Còn có tầng quan hệ này?
- Càng thêm trọng yếu là phụ thân Chu Vô Địch là một cường giả Tiên Chủ cảnh, nghe nói luận tu vi cho dù Tông Chủ cũng không phải đối thủ của hắn đó.
- Nếu vậy thì Diệp Hạo gây họa rồi.
- Người nào nói không phải đây?
Tiếng Tu Sĩ bốn phía tiếng thảo luận truyền vào tai Diệp Hạo.
Hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn không nghĩ đến còn có bậc này quan hệ.
- Đã nghe chưa?
Chu Vô Địch lau sạch máu tươi trên mặt một cái, âm trầm mà nhìn xem Diệp Hạo.
- Ngươi đã gây họa rồi.
Ba!
Một bàn tay của Diệp Hạo hung hăng đánh vào mặt Chu Vô Địch.
Chu Vô Địch mộng bức.
Hắn không hiểu tại sao đến giờ mà Diệp Hạo còn dám đánh chính mình?
Chẳng lẽ hắn không có mảy may lo lắng gì sao?
- Ngươi dám đánh ta?
Chu Vô Địch căm tức nhìn Diệp Hạo quát.
Mà thời điểm Diệp Hạo chuẩn bị đánh thêm, Hoàng Phủ Kiếm chạy đến.
- Diệp Hạo, chậm đã.
Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Phủ Kiếm.
Diệp Hạo thấy trên mặt Hoàng Phủ Kiếm xuất hiện vẻ khó nói.
- Tông Chủ, ngươi muốn bao che hắn?
Diệp Hạo lạnh lùng hỏi.
- Chuyện này ngươi giao cho ta xử lý, ta sẽ cho ngươi giao phó hài lòng nhất.
Hoàng Phủ Kiếm hơi trầm ngâm rồi lên tiếng.
Cái gì?
Toàn bộ đệ tử toàn trường đều kinh trụ.
Tông Chủ muốn cho Diệp Hạo một giao phó?
Thân phận địa vị Tông Chủ cỡ nào, vì sao muốn cho Diệp Hạo một cái giao phó chứ?
- Ta không biết ngài sẽ cho ta giao phó gì? Nhưng ta hôm nay đến đây không phải vì bản thân, mà vì hơn trăm thiếu nữ bị hắn lấy mất Nguyên Âm kìa.
Diệp Hạo cất cao giọng quát lớn,
- Các nàng biết bao đau khổ?
- Diệp Hạo…
Hoàng Phủ Kiếm không ngờ Diệp Hạo không cho bản thân ông một chút mặt mũi đều.
- Trừng ác dương thiện vốn là nghĩa vụ của Tu Sĩ, ta nếu không thấy thì thôi, nhưng giờ ta ta đã thấy được, vô luận như thế nào ta cũng muốn quản.
Diệp Hạo nói xong câu này, chỉ Chu Vô Địch nói,
- Tông Chủ, ta muốn biết ngươi chuẩn bị trừng phạt hắn như thế nào?
- Diệp Hạo, im miệng.
Lúc này, trong mắt Vấn Xuân đứng bên người Hoàng Phủ Kiếm chứa vẻ cảnh cáo quát.
Vấn Xuân như thế nào không hiểu nội tâm Hoàng Phủ Kiếm lựa chọn ra sao chứ.
Bởi vậy Vấn Xuân không nghĩ Diệp Hạo dám bức bách Hoàng Phủ Kiếm.
Vượt quá đoán trước của toàn trường Diệp Hạo không khỏi cười ha hả.
Tiếp đó xoay người rời đi.
- Diệp Hạo.
Tâm thần Hoàng Phủ Kiếm run lên.
Diệp Hạo cũng không quay đầu lại mà đi về đến tiểu viện của Bạch Lộ.
- Xin lỗi.
Diệp Hạo nhìn Bạch Lộ một hồi, nói.
- Ngươi không cần xin lỗi ta đâu.
Bạch Lộ thất hồn lạc phách đáp.
- Ta chuẩn bị rời khỏi Đông Tiên Điện, ngươi muốn theo ta không?
- Cái gì?
- Đông Tiên Điện khiến cho ta quá thất vọng, Tông Môn dạng này không ở cũng được.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Không thể.
Bạch Lộ biến sắc nói,
- Diệp Hạo, ngươi không thể vì ta mà từ bỏ tiền đồ sáng rực phía trước của mình.
- Ta đã quyết định đi rồi.
Diệp Hạo kiên định mở lời,
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn theo ta cùng đi không?
Trong mắt Bạch Lộ lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó rất nhanh nhẹ gật đầu đáp ứng.
- Ta nguyện ý.
- Ngươi chỉnh lý ngươi một chút đồ vật đi, ta qua dọn gian phòng của mình một chút.
Diệp Hạo nói xong đi ngay về gian phòng của mình.
Sau khi Diệp Hạo rời đi, Đinh Hương lo lắng nói.
- Bạch Lộ, cô có biết mình rời đi như thế sẽ bị người khác xem như phản tông không?
- Ta chỉ biết, Tông Môn đã biết chuyện của ta nhưng vẫn bảo trì sự trầm mặc, sao ta còn lưu luyến Tông Môn dạng này chứ?
Bạch Lộ nhìn qua Đinh Hương nói tiếp.
- Còn nữa chúng ta có thể đi qua các Vực khác, đến lúc đó đâu ai còn biết chúng ta chứ?
- Thế nhưng mà…
Đinh Hương còn muốn nói gì nữa đã bị Bạch Lộ cắt ngang.
- Đinh Hương, cô cảm thấy ta bây giờ còn có thể tiếp tục chờ đợi Đông Tiên Điện sao? Diệp Hạo vì ta mà rời bỏ Tông Môn, cao tầng Tông Môn có thể buông tha ta mới lạ? Còn nữa, coi như cao tầng Tông Môn không tính sổ lên đầu ta, cô cảm thấy tên Chu Vô Địch kia sẽ bỏ qua cho ta à?
Ba phút sau, Diệp Hạo gõ cửa phòng Bạch Lộ.
Lúc này, Bạch Lộ đã sớm sửa sang lại tất cả đồ vật.
Nhưng khi cô nàng nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Hạo thì có hơi ngẩn người, bởi vì Diệp Hạo đã trúc bỏ quần áo đệ tử Đông Tiên Điện, thay vào đó là một trường sam phiêu dật.
- Diệp Hạo, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Bạch Lộ trầm giọng hỏi lại.
- Đi thôi.
Diệp Hạo không đáp lời mà mở miệng nói.
Mà thời điểm Diệp Hạo và Bạch Lộ đi đến đại môn Đông Tiên Điện, ba vị Thái Thượng Trưởng Lão Luyện Đan Đường ngăn cản đường đi của hai người.
- Diệp Hạo, ngươi muốn đi đâu?
Đan Không nhìn qua Diệp Hạo một cái rồi tức giận quát.
- Rời khỏi Đông Tiên Điện.
Diệp Hạo ngẩng đầu bình tĩnh đáp.
Thanh âm của Diệp Hạo giống như một đạo kinh Lôi vang vọng giữa không trung, điều này khiến toàn bộ đệ tử đang đứng xung quanh kinh sợ.
- Diệp Hạo muốn rời khỏi Đông Tiên Điện?
- Nếu như vậy, Đông Tiên Điện sẽ tổn thất lớn lắm.
- Người nào nói không phải đây?
- Diệp Hạo là đệ tử kinh diễm nhất của Đông Tiên Điện ta từ trước đến nay a.
Đan Không không ngờ Diệp Hạo sẽ nói ra câu này.
- Diệp Hạo, ngươi biết rõ mình đang nói điều gì không?
Thời điểm Đan Không nói câu nói này, vài sợi râu trên mép đều đang run rẩy.
- Ta rất rõ ràng mình đang nói cái gì!
Diệp Hạo bình thản đáp lời.
- Vậy ngươi còn…?
- Bản thân ta không nên làm Đệ Tử Đông Tiên Điện.
Diệp Hạo ung dung mà nói.
- Diệp Hạo, ngươi...
Đan Không trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đan Không làm sao không biết lai lịch của Diệp Hạo chứ?
- Sau khi ly khai Đông Tiên Điện, ta sẽ không tự xưng mình là Đệ Tử Đông Tiên Điện, đồng thời sẽ không vận dụng bất cứ thần thông nào thuộc về Đông Tiên Điện.
Diệp Hạo nói hết câu này rút Trường Kiếm ra chém một mảnh vải trên góc áo.
Mà trong lúc Trường Kiếm sắp chạm vào được góc áo Diêp Hạo, một cục đá bay đến đập vào trường kiếm trong tay hắn khiến trường kiếm rơi xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT