Trừng Phạt

- ---------------------

Tu Sĩ toàn trường đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hạo.

Chẳng lẽ Diệp Hạo còn át chủ bài?

Sau một khắc, bọn họ thấy trên người Diệp Hạo toát ra Tử Ngọc Quang Trạch.

Diệp Hạo chỉ lẳng lặng đứng giữa không trung nhưng lại cho mọi người một loại ảo giác.

Diệp Hạo như một vị Chúa Tể.

Thần Thánh!

Uy nghiêm!

Bá đạo!

Ba động kinh khủng lan tràn bốn phía phá vỡ một kích Âm Dương Bát Quái của Vương Miện.

- Làm sao có thể?

Trên mặt Vương Miện lộ vẻ chấn kinh, nhưng hắn càng chấn kinh hơn nữa.

Bởi vì hắn phát hiện thực lực bản thân bị ba động toát ra trên người Diệp Hạo áp chế đi bốn phần lực lượng.

Nói cách khác hiện tại Vương Miện chỉ có thể phát huy chưa tới sáu thành thực lực.

- Đây chẳng lẽ là - - Tử Ngọc - - -?

Hai chữ Thiên Công còn chưa kịp nói ra, Vương Miện như bị sét đánh vô lực rơi về phía xa.

Kỳ thật không cần Vương Miện nói, những Tu Sĩ khác cũng đoán được.

- Tử Ngọc Thiên Công.

- Bản Nguyên Công Pháp mạnh nhất Đông Tiên Điện.

- Diệp Hạo cũng quá kinh diễm đi?

- Có thể trong nháy mắt trấn áp Vương Miện, ngoại trừ Tử Ngọc Thiên Công ra thì không còn Công Pháp nào khác.

- Ta thực sự không ngờ Diệp Hạo chẳng những chưởng khống Âm Dương Kiếm Quyết, mà ngay cả Tử Ngọc Thiên Công cũng tu luyện thành công.

- Diệp Hạo không khó khăn gì để trở thành Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử đâu a.

- Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử? Với Thiên Phú của Diệp Hạo mà ngươi cảm thấy như thế đã đủ rồi à?

- Chẳng lẽ là Thiếu Tông Chủ?

- Nếu không như vậy thì còn thế nào?

Thiếu Tông Chủ - địa vị mà không phải Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử có thể so sánh.

Hơn nữa Đông Tiên Điện hiện giờ cũng không có Thiếu Tông Chủ.

Trước đó rất nhiều Đệ Tử cảm thấy chức vị Thiếu Tông Chủ chắc chắn sẽ nằm trong tay Sở Kiều Kiều, nhưng hiện tại xem ra Diệp Hạo còn kinh diễm hơn cả nàng ta nữa a.

Vương Miện rơi trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Huynh đệ Vương gia vội vàng chạy đến đỡ Vương Miện lên.

- Đại Ca.

- Đại Ca, huynh không sao chứ?

- Đại Ca, huynh thế nào?

Vương Miện nhìn về phía ba huynh đệ của mình hơi lắc đầu, sau đó hắn được Vương Lượng nâng lên, Thần sắc Vương Miện phức tạp nhìn Diệp Hạo.

- Ta thua rồi.

Ánh mắt Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Vương Miện.

- Chỉ như vậy thôi sao?

- Ta thay mặt đệ đệ không nên thân của mình tạ tội với ngươi.

Vương Miện vừa nói vừa quỳ một chân xuống đất.

Vương Sâm trừng lớn hai mắt nói.

- Đại Ca.

Diệp Hạo giật mình, hắn cũng không dự liệu được Vương Miện sẽ làm như vậy.

Bất quá Diệp Hạo rất nhanh chóng hiểu được ý đồ của Vương Miện.

Diệp Hạo cũng đã biểu hiện ra tiềm lực bản thân, không nói tương lai dù hiện tại thì vẫn có thể làm khó dễ huynh đệ Vương gia.

Vương Miện biết rất rõ giá trị của mình và Diệp Hạo trong Tông Môn.

Diệp Hạo lại chán ghét hành vì ép buộc này.

Vương Miện trước mặt mọi người quỳ xuống nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn đối phương, lên tiếng.

- Ta muốn biết ai cho đệ đệ ngươi quyền lợi có thể ức hiếp Tạp Dịch Đệ Tử?

Sắc mặt Vương Miện biến hóa.

Diệp Hạo hỏi như vậy rõ ràng không có ý buông tha a!

- Ngươi muốn thế nào?

- Ta vẫn luôn tin tưỡng một câu.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Vương Miện nói.

- Làm ác chắn chắn sẽ nhận trừng phạt.

- Nói ra điều kiện của ngươi đi.

- Ta muốn nửa đời còn lại của Vương Sâm đều phải ngồi trên xe lăn.

Diệp Hạo thản nhiên mở lời.

- Ngươi có thể thay điều kiện khác không?

Đối phương muốn cắt chân của đệ đệ hắn đây mà.

- Ngươi không có lựa chọn khác.

Ánh mắt Diệp Hạo lạnh lẽo nói.

- Hay ngươi tự mình làm a, nếu để ta xuất thủ thì không đảm bảo Vương Sâm chỉ mất đi cặp chân đâu.

Vương Miện trầm ngâm một chút, chợt than nhẹ nói.

- Ta có thể không làm sao?

Vương Miện đứng dậy nhìn về phía Vương Sâm nói.

- Tiểu Đệ, xin lỗi.

- Đại Ca, ngươi muốn làm gì?

Vương Sâm kinh hoảng thốt.

- Những năm qua ngươi hưởng thụ vinh quang mà Vương gia ban cho, nếu thế thì cũng nên gánh chịu trách nhiệm cho Vương gia.

Vương Miện ngưng trọng truyền âm nói.

- Hôm này, nếu không cắt hai chân của ngươi, ân oán giữa Vương gia ta cùng Diệp Hạo sẽ không kết thúc, như vậy có nghĩa trong tương lai Vương gia có thể bị nhổ tận gốc.

- Diệp Hạo không tàn nhẫn như vậy chứ?

Vương Sâm vội nói.

- Diệp Hạo xác thực không thể nào như thế nhưng ngươi có cân nhắc qua tùy tùng của hắn không? Ngươi có tin chút nữa, bên ngươi Diệp Hạo sẽ có số lớn tùy tùng, những tên tùy tùng này khi đủ lông đủ cánh thì có khả năng sẽ không vừa mắt chúng ta.

Vương Miện thất vọng nhìn Vương Sâm nói.

- Tiểu Đệ, biểu hiện của ngươi làm ta rất thất vọng.

Vương Sâm há to miệng cuối cùng bỗng nhiên cắn răng một cái, song quyền hội tụ năng lượng kinh khủng đồng thời tự đập vào đầu gồi mình.

Bịch một tiếng hai chân của Vương Sâm vỡ vụn.

Diệp Hạo nhìn thấy cảnh này thì hơi gật nhẹ đầu.

- Chỉ cần Vương gia các ngươi trong tương lai không tìm chết, ân oán giữa chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.

Nói xong câu này, Diệp Hạo xoay người rời đi.

Chỗ ở của Diệp Hạo vẫn tại Phi Lai Phong.

Sau khi đến nơi, Diệp Hạo đưa Cảnh Lương cùng Dạ Tuyết từ Tiên Cung ra ngoài.

- Thiên Tiên sơ kỳ.

Diệp Hạo nhìn Cảnh Lương, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Diệp Hạo biết rõ tư chất của Cảnh Lương.

Có thể trong vòng mấy năm đột phá đến Thiên Tiên sơ kỳ đã rất đáng quý.

Bất quá sau khi nhìn Dạ Tuyết, Diệp Hạo lại hơi ngẩn người.

- Thiên Tiên hậu kỳ.

Diệp Hạo không thể không kinh ngạc.

Dạ Tuyết thấy Diệp Hạo nhìn chằm chằm mình, trong lòng hơi bất an.

Cũng may Diệp Hạo rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

- Với tu vi của hai ngươi đã đủ đi chứng nhận Đệ Tử Ngoại Môn.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Giữ thân phận Tạp Dịch Đệ Tử thì không tiện hành tẩu.

- Tuân mệnh.

- Tuận mệnh.

- Đi đi, ta ở đây chờ các ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Chứng nhận Ngoại Môn Đệ Tử rất đơn giản, chỉ cần tu vi đến Thượng Tiên Cảnh là được.

Cảnh Lương cùng Dạ Tuyết hiện tại cũng đã đến Thiên Tiên Cảnh, chứng nhận Ngoại Môn Đệ Tử không có gì khó khăn cả.

Trở thành Ngoại Môn Đệ Tử là tâm nguyện lâu nay của Cảnh Lương.

Nhìn một đám Đệ Tử phía trước chờ chứng nhận trái tim Cảnh Lương kịch liệt nhảy lên.

Không qua bao lâu thời gian thì đến phiên Cảnh Lương.

Chấp Sự phụ trách xét duyệt nhìn Cảnh Lương một cái nói.

- Dùng sức đánh vào khối Trắc Lực Thạch này.

Cảnh Lương gật nhẹ đầu, tung một quyền hết sức mình đánh lên khối Trắc Lực Thạch.

Con số trên Trắc Lực Thạch không ngừng tăng lên, mấy hơi thở đã tăng tới 95, sau đó chậm chạp tăng thêm vài bậc, cuối cùng dừng lại tại số 98.

- Làm sao có thể?

Cảnh Lương bị choáng váng.

Muốn trở thành Ngoại Môn Đệ Tử thì ngươi phải có thực lực.

Tu Sĩ Thượng Tiên Cảnh bình thường dùng một quyền đã có thể đánh ra số 100, về phần tại sao không trực tiếp kiểm tra tu vi vì để phòng ngừa một số Tu Sĩ dùng thủ đoạn lừa gạt, bởi vì có Tu Sĩ phục dụng số lớn Tiên Đan để tăng đến Thượng Tiên Cảnh.

Mà loại Tu Sĩ này tại Thượng Tiên Cảnh cảnh giới bất ổn, sẽ đánh không ra giá trị 100.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play