- Hắn chính là trận sư đã bố trí Tứ Tượng Sát Trận kia.
Lâm Hồng nói ra câu này đồng thời trong lòng rất bất an.
Bởi vì trận sư này sẽ không đến đây một mình.
- Cái gì?
Sắc mặt Lâm Cảnh trầm xuống.
Lâm Hồng có thể nghĩ đến đương nhiên Lâm Cảnh cũng có thể nghĩ đến.
- Các ngươi đến bao nhiêu người?
Lâm Cảnh bình phục tâm thần một chút rồi nói.
- Không ít.
Trận sư kia phất tay, sau lưng hắn lập tức xuất hiên hơn năm trăm thân ảnh.
Trái tim Lâm Cảnh hoàn toàn chìm xuống.
Nhìn tình huống trước mắt, hắn ý thức được Lâm gia xong rồi.
- Diệp Công Tử.
Lúc này, một hoa bào trung niên nhìn về Diệp Hạo nói:
- Chúng ta biết ngươi là đệ tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện, ta cũng không muốn cùng Đông Tiên Điện là địch. Chỉ cần ngươi không giúp đỡ Lâm gia, đợi lát nữa tiến vào Tổ Địa Lâm gia sẽ có một phần cho ngươi.
- Ngươi nói làm ta rất động lòng.
Diệp Hạo cười nói.
- Vậy ngươi đồng ý?
- Ta từ chối.
Ngoài dự đoán của Gia Chủ Trịnh gia, Diệp Hạo lại nói câu này.
- Ngươi hẳn rõ ràng hậu quả của việc này là gì?
- Nói thật thì ta cũng không biết.
Gia Chủ Trịnh gia lạnh lùng nói:
- Xuất thủ.
- A!
- Tam Thúc, ngươi làm gì đấy?
- Mã Trưởng Lão, ngươi…
Gia Chủ Trịnh gia vừa nói xong, bốn vị trong đội hình Lâm gia đột nhiệt xuất thủ, chuyện này ngay cả Diệp Hạo cũng không kịp chuẩn bị.
Ai có thể nghĩ lâm gia có nhiều nội gian như vậy.
Cùng lúc đó, mấy trăm tu sĩ Trịnh gia phóng về phía Lâm gia.
- Họa Địa Vi Lao.
Bạch Thược dịu dàng nói.
Cô vừa nói xong, một đạo ba động vô hình cưỡng ép giam cầm toàn bộ tu sĩ Trịnh gia trên không trung, nhưng khi cao thủ Trịnh gia xuất thủ, Họa Địa Vi Lao do Bạch Thược bố trí bị vỡ nát trong nháy mắt.
Bạch Thược kêu lên một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ảm đạm.
Với tu vi của cô, dù chỉ một mình Gia Chủ Trịnh gia cũng không giam cầm lâu được, càng không cần nói đến cưỡng ép giam cầm mấy trăm tu sĩ cùng lúc.
- Tam Sơn Ấn.
Hai tay Diệp Hạo kết ấn.
Nhìn thấy tòa Thần Sơn khổng lồ đánh xuống, trên dưới Trịnh gia biến sắc.
- Đây là thần thông gì vậy?
- Ta không ngăn cản được.
- Mọi người cùng nhau xuất thủ.
Với tu vi hiện tại của Diệp Hạo, cho dù Ngọc Tiên nhị Chuyển đối mặt với Tam Sơn Ấn cũng phải ngoan ngoãn bị trấn áp.
Gia Chủ Trịnh gia cho dù Ngọc Tiên Năm Chuyển nhung không thể vẫy tay một cái có thể phá.
Tam Sơn Ấn của Diệp Hạo giúp cao tầng Lâm Gia tranh thủ thời gian, Lâm Viễn, Lâm Cảnh dẫn đầu lập tức xuất thủ, giết chết bốn tên nội gian kia tại chỗ.
Lúc này, bọn họ mói có tâm tư nhìn cục diện giữa sân.
Khi nhìn thấy rõ thì nguyên một đám sắc mặt đại biến.
Tam Sơn Ấn của Diệp Hạo giết chết hơn sáu mươi tu sĩ Thiên Tiên Cảnh của Trịnh gia.
Diệp Hạo thực sự chỉ có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ hả?
Không đúng!
Lúc này, bọn họ mới phát hiện Diệp Hạo không biết lúc nào đã tăng lên đến Thiên Tiên trung kỳ.
Coi như Thiên Tiên trung kỳ nhưng có sức chiến đấu như này sao?
- Ta muốn ngươi chết.
Gia Chủ Trịnh gia nhìn thấy gia tộc tổn thất thảm trọng bi phẫn quát.
- Chỉ bằng ngươi hả?
Diệp Hạo cười lạnh nói.
- Chẳng lẽ Trịnh gia chúng ta mấy trăm tu sĩ chưa đủ giết ngươi sao?
Gia Chủ Trịnh gia khuôn mặt dữ tợn nhìn Diệp Hạo nói:
- Ta sẽ rút thần hồn của ngươi, ngày đêm tra tấn.
- Giết cho ta.
Gia Chủ Trịnh gia vung tay lên.
Xoát!
Xoát!
Xoát!
Trịnh gia đến đây có hơn năm trăm người, cho du Diệp Hạo giết hơn sáu mươi người nhưng vẫn còn hơn năm trăm tên a.
Dù đám người Lâm Cảnh toàn lực ngăn cản cũng không phải đối thủ.
Diệp Hạo nhìn những thân ảnh đánh tới, thở dài nói:
- Do các ngươi tự tìm cái chết.
Vừa nói xong, hơn năm trăm tu sĩ, bao gồn Gia Chủ Trịnh gia toàn bộ bị giam cầm trên không trung.
Không!
Ngoại trừ Trịnh gia, còn có hơn trăm tu sĩ của Lâm gia.
Toàn bộ bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Hạo hóa thành Tâm Ma.
Mái tóc đen suôn dài như thác nước, mắt như tinh thần.
Tà dị!
Giờ khắc này, Diệp Hạo cho người ta cảm giác như thế.
Diệp Hạo giống như một Ma Đạo Quân Vương cao cao tại thượng.
Thần bí!
Cường đại!
Không thể địch nổi!
- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?
Gia Chủ Trịnh gia nói câu này đồng thời toàn thân đang run rẩy.
- Ta là ai đối với ngươi mà nói có quan trọng không?
Tâm Ma tà dị nói.
Gia Chủ Trịnh gia còn định nói gì thì thân thể hắn từ từ biến mất.
Giống như một miếng bọt biển.
Gia Chủ Trịnh gia chết đi đồng thời hơn năm trăm tu sĩ của Trịnh gia cũng vậy.
Trên dưới Lâm gia nhìn thấy cảnh này, cả đám sợ hãi không nói nên lời.
Cũng may Tâm Ma không có dự định giết bọn hắn.
Tâm Ma giết chết những tu sĩ kia xong thu thập toàn bộ túi càn khôn của họ, sau đó đưa cho Bạch Thược đang trợn mắt há mồm:
- Cô nương, có thời gian chỉnh lý những đồ vật này một chút, hai ta chia đều chiến lợi phẩm này.
- A…
- Còn không phá trận.
Đúng lúc này, trong tai Tâm Ma vang lên tiếng của Bản Tôn.
- Ta phá là được.
Tâm Ma không tình nguyện đi tới cửa vào sau đó nghiêm túc quan sát.
Tu vi trận đạo của Tâm Ma cao hơn bản tôn mấy cấp bậc.
Bởi vậy, không bao lâu Tâm Ma đã tìm thấy trận nhãn của trận pháp.
Nhưng trong mắt đám ngươi Lâm Cảnh, Diệp Hạo tiện tay đã có thể phá trận.
Sau khi phá trận, Bản Tôn thay thế Tâm Ma.
Nháy mắt, Quân Lâm Tam Thiên Giới cũng không giam cầm đám người Lâm gia nữa.
Bọn họ rơi xuống đồng thời đầy kiêng kị nhìn Diệp Hạo.
- Không đi vào hả?
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lâm Cảnh nuốt nước miếng nói.
- Vừa rồi các ngươi nhìn thấy cái gì?
Diệp Hạo nhìn Lâm Cảnh nói.
- Cái gì cũng không thấy.
Lâm Cảnh định trả lời nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, vội nói.
- Nếu tin tức truyền ra một điểm nửa điểm thì Lâm gia các ngươi cũng không cần ở Thành Kim Dương nữa đâu.
Diệp Hạo cảnh nói Lâm Cảnh:
- Ta tin tưởng ngươi hiểu ý của ta đúng không?
- Hiểu, hiểu, hiểu…
Lâm Cảnh sao có thể không hiểu chứ?
Diệp Hạo đi đến bên cạnh Bạch Thược.
- Cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô lui ra sau một bước hỏi.
Diệp Hạo chần chờ một chút rồi nói:
- Lúc nãy tỷ thấy là Tâm Ma của ta.
- Tâm Ma?
- Ừm, Tâm Ma của ta có tu vi cao hơn Bản Tôn, khác biệt là ta có thể khống chế Tâm Ma.
- Đông Tiên Điện có thần thông loại này hả?
- Đây là do một vị tiền bối truyền thụ cho ta.
- Vị nào?
- Tỷ không biết đâu.
Nghe vậy, Bạch Thược không tiếp tục hỏi nữa:
- Ta sẽ giúp đệ giữ kín bí mật mày.
- Chuyện này Tông Chủ cũng biết.
Diệp Hạo nói nhỏ mới Bạch Thược.
- Đệ không cần thiết phải nói những chuyện này cho ta.
Bạch Thược nhẹ lắc đầu nói:
- Ta tin tỷ sẽ không tổn thương ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT