- Hiện tại, ta có chút tin tưởng, ngươi có thể học được Tử Ngọc Thiên Công.
Sau khi Diệp Hạo vận chuyển Tử Ngọc Thiên Công, thân thể tản mát ra quang trạch Tử Ngọc, cùng lúc đó, một cỗ uy áp trùng điệp từ trên người hắn tràn ngập ra.
Nói chính xác hơn thì đây là một loại Thế, một loại Thế rung động lòng người.
Đồng giai đối mặt loại Thế này, mười thành thực lực chỉ có thể bộc phát ra sáu thành.
Còn nữa, khi Diệp Hạo thi triển Tử Ngọc Công Pháp, vô luận lực phòng ngự hay lực công kích đều tăng lên một cấp bậc.
Đây cũng là chỗ bá đạo của môn công pháp này.
- Ngươi thật sự tu luyện thành công.
Dù lão giả không tu luyện Tử Ngọc Thiên Công, nhưng không có nghĩa ông ta không thể nhìn ra
Loại ba động trên người Diệp Hạo, ngoại trừ Tử Ngọc Thiên Công thì không còn khả năng nào khác.
- Tiểu tử, ngươi…
Trong mắt Lão giả tràn đầy vẻ chấn động.
- Tiền bối, ta có thể đi tầng bốn chưa.
Diệp Hạo cười hỏi.
- Có thể, ngươi không có tư cách thì còn ai có tư cách chứ?
Lão giả bắt lấy bả vai Diệp Hạo, ha ha cười nói.
Lão giả cực kỳ hưng phấn, ông ta có một loại cảm giác, trong tương lai, Diệp Hạo sẽ dẫn dắt Đông Tiên Điện đi đến huy hoàng.
Đối với hậu bối như thế, sao ông ta bỏ qua cho được?
Công Pháp Tầng bốn càng thêm thưa thớt so với Tầng ba.
Diệp Hạo dạo qua một vòng, chỉ phát hiện hơn ba mươi quyển.
- Tiền bối, Công Pháp mạnh nhất nơi này là gì.
- Đây là Tối Cường Kiếm Pháp trong Đông Tiên Điện.
Lão giả cầm một quyển kiếm phổ cổ xưa đưa cho Diệp Hạo.
- Âm Dương Kiếm Quyết, Bản Nguyên Kiếm Quyết.
Diệp Hạo nhìn thấy bốn chữ này, trong mắt toát ra một đạo tinh mang.
Ngũ Hành Kiếm Quyết cũng là Bản Nguyên Kiếm Quyết.
Bởi vậy, Diệp Hạo rất rõ ràng Bản Nguyên Kiếm Quyết rất cường đại.
- Bản Nguyên Kiếm Quyết quá mức cường đại.
Lão giả khẽ thở dài.
- Đông Tiên Điện tu luyện bản Kiếm Quyết này không có 1000 cũng có 800, nhưng chỉ có một mình Sở Kiều Kiều nắm giữ Âm Dương Kiếm Quyết chân chính.
- Sở Kiều Kiều.
Diệp Hạo khẽ giật mình.
- Sở Kiều Kiều là một trong cửu đại đệ tử Chân Truyền Đông Tiên Điện.
- Tu vi gì.
- Thiên Tiên Đỉnh Phong.
- A…
- Cửu đại đệ tử Chân Truyền đều dựa vào thực lực mà đi lên, nếu ngươi muốn trở thành cửu đại đệ tử Chân Truyền, chí ít cũng phải đến Ngọc Tiên cảnh.
- Sở Kiều Kiều có tu vi thấp nhất bên trong cửu đại đệ tử Chân Truyền a.
Diệp Hạo minh bạch ý tứ lão giả.
Đợi đến lúc tu vi hắn tăng lên đến Thiên Tiên cảnh, Sở Kiều Kiều chắc chắn đạt đến Ngọc Tiên cảnh. Nên nếu hắn muốn cạnh tranh vị trí cửu đại đệ tử Chân Truyền,tu vi ít nhất cũng phải đạt đến Ngọc Tiên cảnh.
- Đúng rồi, tiền bối, ngài có thể cấp cho ta 3 vạn điểm cống hiến không?
(Từ chương này đổi Công Đức Trị thành điểm cống hiến nhé mọi người ^^!)
- Làm gì.
- Hôm nay, ta có một trận tỷ thí với Chu Duyên, lấy 3 vạn Điểm cống hiến làm tiền đặt cược.
Diệp Hạo cười nói.
- Dù ta biết có thể thắng, nhưng trước tiên cũng phải lấy ra 3 vạn điểm cống hiến chứ.
- Tiểu tử Chu Duyên có cảnh giới Thượng Tiên hậu kỳ a.
Lão giả đột nhiên nhớ đến cái gì đó.
- Nhưng lấy chiến lực ngươi hiện nay, dù đệ tử Chân Truyền đồng giai cũng không phải đối thủ. Ta có thể cấp cho ngươi 3 vạn điểm cống hiến, bất quá ngươi phải cho ta một chút tiền trà nước.
- Vẫn quy củ cũ, 3000 điểm cống hiến.
- Cho ngươi.
Lão giả dứt khoát cho Diệp Hạo lệnh bài 3 vạn điểm cống hiến.
Cầm tới 3 vạn điểm cống hiến, Diệp Hạo quay người rời đi.
- Tiểu tử, ngươi còn chưa trả điểm cống hiến cho Âm Dương Kiếm Quyết đó.
- Bao nhiêu.
- 8000.
- Chờ ta trở về.
Trước đó, trên người Diệp Hạo có 4 vạn điểm cống hiến, nhưng tiêu xài gần hết rồi. Hiện tại, hắn không bỏ ra nổi 8000 điểm cống hiến.
- Đi thôi.
Lão giả phất tay ra hiệu cho Diệp Hạo.
...
Mắt thấy đã đến giờ, Đinh Hương ba nữ đều gấp.
- Diệp Hạo đâu? Không phải trốn rồi chứ.
Đinh Hương nhìn thoáng về nơi xa, thấp giọng nói.
- Diệp Hạo không phải người như thế.
Bán Hạ lắc đầu nhẹ.
- Sao ngươi biết.
- Bởi vì lúc hắn đối mặt Chu Duyên, ánh mắt bình tĩnh như thường, sắc mặt không thay đổi tí nào.
Bán Hạ nhìn Đinh Hương, nói
- Điều này nói rõ, hắn không để Chu Duyên vào trong mắt.
- Một Chân Tiên Đỉnh Phong có tư cách gì không đặt Thượng Tiên hậu kỳ như Chu Duyên vào trong mắt chứ? Đinh Hương nhếch miệng, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, thân ảnh Diệp Hạo rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mấy hơi thở sau, Diệp Hạo xuất hiện đối diện Chu Duyên trên Sinh Tử Đài.
- Ta còn tưởng ngươi không dám tới chứ.
Chu Duyên nhìn Diệp Hạo, cười lạnh.
- Ta còn sợ cặn bã sao?
Diệp Hạo lườm Chu Duyên, đáp lại.
- Ngươi nói cái gì.
Chu Duyên nổi giận.
Hắn không minh bạch tại sao Diệp Hạo dám nói lời kích thích mình như thế?
Chẳng lẽ Diệp Hạo không sợ mình hạ sát thủ với hắn sao?
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Diệp Hạo vừa dứt lời, ném lệnh bài đệ tử Nội Môn bên hông cho Chấp Sự Lôi Đài.
Chấp Sự kiểm tra một phen, nói
- Lệnh bài Diệp Hạo có 3 vạn 5000 điểm cống hiến.
Chu Duyên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, rồi cũng ném Lệnh Bài cho Chấp Sự.
- Lệnh bài Chu Duyên có 3 vạn điểm cống hiến.
- Nghèo vậy.
- Ông nội ngươi chứ nghèo!
Chu Duyên hoàn toàn bị chọc giận.
Hắn không hiểu tại sao một người tu vi thấp như thằng nhóc trước mặt lại dám gây hấn với mình nhiều lần như vậy?
- Sinh Tử Đài, bất luận sinh tử.
Chấp Sự Lôi Đài trầm giọng nói.
- Các ngươi có dị nghị không?
- Không có.
- Không có.
- Bắt đầu đi.
Chấp Sự vừa dứt lời, Tiên Kiếm trong tay Chu Duyên hóa thành một đạo Phi Hồng.
Nhanh, nhanh đến cực điểm.
Giữa sân, tuyệt đại bộ phận Tu Sĩ đều không nhìn thấy quỹ tích của Tiên Kiếm.
Răng rắc!
Chuôi Tiên Kiếm nhanh chóng xuyên thủng thân thể Diệp Hạo, lực lượng bá đạo ẩn chứa bên trong Tiên Kiếm bộc phát xé rách thân thể hắn ra.
Nhìn Diệp Hạo hóa thành từng mảnh vỡ, một ít nữ đệ tử la lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT