Diệp Hạo nghiên người đè lên người Đường Phiên Phiên.
Tại cửa ra vào, Thanh Thanh và Đường Đường đứng chờ Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên đi ra để phục vụ nhưng họ chờ đến khi mặt trời lên cao mà vẫn không thấy hai người rời giường.
Thanh Thanh và Đường Đường nghi ngờ liếc nhìn nhau, sau đó hai người nhẹ nhàng từng bước đi đến gần phòng ngủ của Diệp Hạo.
Khi vừa đi tới cửa, Đường Đường nghe thấy âm thanh thở gấp, thình thoảng còn truyền đến tiếng kêu của Đường Phiên Phiên.
Đường Đường nghe thấy như vậy trong mắt lộ vẻ phức tạp, một lát sau, cô giống như hạ quyết định gì đó rồi đẩy cửa ra chạy vào phòng.
Vừa chạy vừa nói:
- Công tử, không cho phép người đánh tiểu thư.
Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên đang đàm luận nhân sinh trên giường giật mình.
Lúc này, Đường Đường mới chú ý thấy Diệp Hạo đang đè lên người Đường Phiên Phiên.
- A.
Đường Đường dù có ngu ngốc cũng hiểu vừa rồi Đường Phiên Phiên kêu thảm vì có ý gì.
Diệp Hạo bực bội nhìn Đường Đường nói:
- Nha đầu ngươi, ai bảo tự nhiên xông vào đây?
- Em… Em.
Đường Đường nói năng lộn xộn.
Tuy cô dùng hai tay che mắt nhưng giữa hai ngón tay lại chừa ra một khe hở, một đôi mắt đen như bảo thạch len lén nhìn.
Diệp Hạo thấy vậy búng tay một cái.
Toàn bộ quần áo trên người Đường Đường trượt xuống, thậm chí ngay cả bra và quần lót cũng không còn.
Không thể không nói, những năm nay Đường Đường phát dục ngày càng nở nang.
Đã đến tuổi phải thu hoạch rồi a.
- Vợ à, ngực của Đường Đường hình như còn lớn hơn em một chút nha.
Diệp Hạo chỉ ngực Đường Đường nói.
Đường Phiên Phiên tức giận nhéo một cái lên hông Diệp Hạo:
- Anh có em còn chưa đủ hả?
- Đủ, đủ, đủ…
Diệp Hạo vội vàng nói.
Nói xong, tâm thần hắn khẽ động, quần áo của Đường Đường mặc vào như cũ.
Lúc này, Đường Đường mới ý thức được cái gì.
Cô “A” một tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
- Để tỏ lòng áy náy, ta phải cày cấy thật tốt a.
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên trong ngực cười nói.
Đường Phiên Phiên không có tức giận.
Cô đã sớm biết Diệp Hạo và Đường Đường và Thanh Thanh có quan hệ không rõ ràng.
Lúc bản thân không ở nhà, Đường Đường và Thanh Thanh thường xuyên vào ngủ cùng Diệp Hạo.
Những thân phận của hai người họ chỉ là thị nữ.
Không thể dao động địa vị bản thân được.
Nên Đường Phiên Phiên cũng không quản chuyện này.
Dù sao cũng tốt hơn để Diệp Hạo ra ngoài hái hoa bắt bướm!
Giày vò mệt mỏi đến khi trời tối, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên mới chịu dừng lại.
- Cái gì mà một đêm làm bảy lần trước mặt anh chỉ là phù vân mà thôi.
Diệp Hạo tự hao chiến tích của bản thân nói.
- Chuyện Đại Lục Thương Lan, anh định giải quyết thế nào?
Ngón tay Đường Phiên Phiên xoay vòng quanh trên ngực Diệp Hạo hỏi.
- Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng.
Diệp Hạo nói khẽ:
- Anh muốn nhân cơ hội lần này tăng lên thực lực của toàn bộ Tu Đạo Giới, như vậy thì sau này nếu có đối mặt với tình huống này cũng không đến mức không có sức hoàn thủ.
- Lúc nào đi?
Ngược lại, Đường Phiên Phiên không lo lắng an toàn của Diệp Hạo.
Có thể nói, nếu không phải Thượng Tiên Cảnh thì Diệp Hạo đều không sợ.
Nhưng có Thiên Địa Quy Tắc hạn chế cho dù Thượng Tiên cũng không thể vận dụng Quy Tắc.
Nhưng Diệp Hạo lại có thể a.
Vậy thì còn gì phải lo lắng nữa.
- Ngày kia đi.
Diệp Hạo nói.
- Nếu như vậy thì em sẽ không thể đi cùng anh được rồi.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên ảm đạm nói.
Bởi vì, ngày mai cô phải phi thăng Tiên Vực, nhưng trong toàn Tiên Cung này lại không bị ảnh hưởng, nói cách khác, Đường Phiên Phiên không thể rời khỏi tòa Tiên Cung.
- Đồ ngốc.
Diệp Hạo cười nói:
- Em chỉ cần mang toàn Tiên Cung này bên người đã có thể thoát khỏi Tiên Vực triệu hoán.
- Cái gì?
Đường Phiên Phiên trừng lớn hai mắt.
- Nếu như anh không chắc chắn sao dám hứa hẹn với em chứ?
Diệp Hạo vuốt ve mái tóc Đường Phiên Phiên nói:
- Những năm nay chúng ta không có báo đáp cha mẹ, thời gian sau này chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho mọi người thôi.
- Chúng ta đợi ở Địa Cầu bao lâu đây?
- Mười năm a.
Diệp Hạo cười nói:
- Trong mười năm này chúng ta không cần cố gắng tu luyện.
- Nhưng nếu như vậy chúng ta sẽ lãng phí mười năm đó.
Đường Phiên Phiên nói ra mới nhớ tới Diệp Hạo nắm giữ Thời Gian Chi Lực, vậy thì tổn thất mười năm có là gì đâu?
- Nếu không nỡ thì hai mươi năm cũng được a.
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên nói.
Hắn không cảm thấy sống với cha mẹ sẽ làm lãng phí thời gian.
Ngược lại, việc này sễ giúp bản thân hắn không còn nhiều tiếc nuối, dù sao, những năm nay bản thân không có cố gắng báo hiếu cho cha mẹ.
Ba ngày thời gian đã qua.
Nhưng mà cho dù khách phổ thông hay tu sĩ vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.
Những cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa?
Lúc này, thân ảnh Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên xuất hiện trên đài cao của Tiên Cung.
Diệp Hạo quét mắt toàn trường nói:
- Ta một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã đến đây tham gia hôn lễ của ta, những hiện tại, ta có một việc muốn tuyên bố.
Diệp Hạo nói xong dừng một chút:
- Ba ngày trước, Đại Lục Thương Lan âm mưu xâm chiếm Địa Cầu ta, bây giờ là lúc ta bắt họ nợ máu phải trả bằng máu. Ta… Ám Tinh Môn sắp đến Đại Lục Thương Lan, ai muốn đi cùng bây giờ có thể chuẩn bị.
Khi Diệp Hạo vừa nói xong, trên mặt Tông Chủ các Đại Tông Môn đều chấn kinh, nhưng lập tức bị sợ hãi và vui mừng thay thế.
Diệp Hạo cũng đã nói rất rõ ràng.
Ám Tinh Môn sẽ đánh tiên phong.
Vậy thì có gì phải sợ nữa?
Đây chính là thời cơ cướp đoạt tài nguyên rất tốt.
Ai sẽ ngu ngốc mà buôn tha chứ?
Vì vậy, Tông Chủ các Đại Tông Môn nhao nhao trở về Tông Môn.
Võ Đào sớm đã nhận mệnh lệnh từ Diệp Hạo.
Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên đi tới hướng Đông Nam nhìn khe hở không gian trên biển, mấy ngàn tu sĩ Ám Tinh Môn khoác Khải Giáp đi đến đây.
Sau Ám Tinh Môn, Mao Sơn Phái càng dốc toàn bộ lực lượng, ngay cả Lão Tổ đang bế quan cũng mời đi ra.
Dẫn đội không phải ai khác.
Chính là Hiểu Minh đã chứng đạo.
Cao tầng Mao Sơn đều biết lần này họ tiến đến Đại Lục Thương Lan để chiếm đoạt tài nguyên.
Có Diệp Hạo, gia hỏa không theo lẽ thường này ở đây họ còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT