Bởi nếu không theo Lưu Khoa, lỡ gặp Trưởng Lão Ám Tinh Môn truy tung thì sao đây?
Thủy Lão Tứ và Thủy Dao không hiểu tại sao lại bọn người kia đột nhiên muốn đào tẩu? Bất quá bọn họ minh bạch đám gia hỏa đang giẫm lên Kiếm Quang rời đi không có hảo ý.
Thủy Lão Tứ và Thủy Dao không biết rằng Đỗ Hồng đã bị chém giết đằng kia, thế nhưng phi công bên trong trực thăng cùng phụ lái lại chứng kiến hết tất cả mọi việc.
Phi công lúc này báo cáo tình huống bên này cho Viên Cao Tinh nghe.
Nghe được tin tức này, Viên Cao Tinh rất phẫn nộ, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, hắn ý thức được đây không phải việc mà mình có thể quản.
Viên Cao Tinh trước tiên báo cáo lại chuyện này cho Trương Sơ ở Cục Võ Đạo.
Trương Sơ bị tin tức truyền làm cho kinh trụ.
Sự tình Diệp Hạo bị Huyền Nữ chém giết nữa năm trước Trương Sơ biết rõ.
Chuyện này đã sớm truyền khắp toàn bộ Tu Đạo Giới.
Diệp Hạo làm sao có thể còn có thể sống sót đây.
Nguyên nhân gì đã không còn trọng yếu nữa.
Lúc này Trương Sơ mang theo lực lượng tinh nhuệ của Cục Võ Đạo hướng về Hồ Hồng Trạch.
Lấy tu vi Nguyên Anh Nhị Chuyển bây giờ của Trương Sơ thì đến Hồ Hồng Trạch không cần bao lâu thời gian.
Đứng trên Hồ Hồng Trạch Trương Sơ nhìn thấy thi thể Đỗ Hồng bị chém thành hai đoạn, hai mắt hắn âm trầm nhìn về phương xa, tiếp đó hắn dò được tung tích của một nhóm Tu Sĩ Bách Quỷ Tông đuổi tới.
Lấy tu vi của hắn bây giờ thì đối thủ có là Tu Sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng có thể đánh một trận.
Trương Sơ hơi trầm ngâm một chút rồi đi đến biệt thự Diệp Hạo, nhưng hiện giờ nơi đó không có một ai.
- Đi đâu hết rồi ta?
Trương Sơ suy nghĩ một chút rồi bay về hướng Tây Bắc.
Ở đó Trương Sơ cũng đồng dạng không tìm thấy thân ảnh đám người Đường Phiên Phiên.
- Có nên báo cáo lại chuyện này cho Long Đằng hay không?
Trương Sơ thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ một hồi Trương Sơ quyết định vận dụng lực lượng bản thân mình tìm kiếm.
Dù là Long Đằng có biết thì hắn cũng có thể làm được gì?
Bên trong một sơn động đơn sơ, Lưu Khoa và 5 vị Tu Sĩ của Bách quỷ Tông nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo nằm trên mặt đất.
Bọn họ nhìn Diệp Hạo tựa như nhìn một tàng Bảo Vật.
- Thần Thông Diệp Hạo phách tuyệt thiên hạ, nếu chúng ta có thể nắm trong tay, sẽ có thể trùng kiến lại Tông Môn.
- Đó chỉ là bước đầu, chúng ta còn có thể xưng bá toàn bộ Tu Đạo Giới.
- Bây giờ làm gì đây?
- Sưu Hồn chứ sao nữa.
Lưu Khoa đáp một cách đơn giản.
Sưu Hồn là một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Bởi vì khi ngươi bị Sưu Hồn, nếu nhẹ thì Thần Hồn gặp tổn thương nặng thì có thể hồn phi phách tán.
Bất quá đám người này chỉ hận có thể lột da Diệp Hạo nên còn có chỗ nào mà quan tâm Diệp Hạo có bị thương hay không.
- Không sai.
- Sưu Hồn
Bốn Tu Sĩ đứng cạnh Lưu Khoa nhẹ gật đầu.
Một sợi Thần Niệm của Lưu Khoa mạnh mẽ lao về Thức Hãi Diệp Hạo.
Mà khi sợi Thần Niệm này vừa đi vào bên trong Thức Hải Diệp Hạo, Thần Niệm của Lưu Khoa bị đánh văng từ bên trong.
Hô một tiếng, Lưu Khoa há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Các ngươi?
Lưu Khoa thần sắc không thể tin nổi nhìn bốn tên Đệ Tử đứng xung quanh.
Hắn không hề nghĩ 4 tên này sẽ làm phản.
- Xuất thủ.
- Còn che giấu cái gì nữa?
- Lão gia hỏa, chúng ta cũng muốn lấy ký ức Diệp Hạo.
- Muốn trách thì trách tại sao ngươi lại đi ăn một mình.
Bốn tên này không một chút do dự xuất toàn bộ thực lực bản thân đánh một kích về phía Lưu Khoa.
Thân thể Lưu Khoa nhanh chóng hóa thành một bãi máu sền sệt.
Tu vi của Lưu Khoa cao hơn so với bốn tên này đến mấy cảnh giới, nhưng vừa rồi toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt trên người Diệp Hạo căn bản không để ý đến đám này sẽ ra tay xuất thủ với bản thân mình.
Trong một khoảnh khắc trước khi chết Lưu Khoa cảm thấy rất oan ức.
Bản thân cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ độc chiếm ký ức Diệp Hạo.
Dù sao Bách Quỷ Tông muốn lớn mạnh cũng không thể dựa vào một mình hắn mà.
- Lão gia hỏa chết rồi.
- Chúng ta về sau tự do rồi.
- Không sai.
Nhưng khi ánh mắt của bốn người giao nhau đều ngưng thần đề phòng.
Không khí đoàn kết khi nãy đã không còn nữa.
Bốn người, hai chọi hai bắt đầu đối giết nhau.
Cuối cùng tu vi cường đại nhất là Sư Huynh Đường Cường chống đỡ đến cuối cùng.
Hắn khó khăn di chuyển đến chỗ Diệp Hạo nở nụ cười.
- Tất cả những thứ này đều là của ta.
Nhưng vừa nói hết câu, tiếu dung trên mặt hắn lập tức thay đổi, hắn đang vô cùng hoảng sợ khi thấy hai con mắt của Diệp Hạo đã mở ra từ lúc nào.
Diệp Hạo nhếch miệng cười với Đường Cường.
Đường Cường bị dọa, vội vàng lăn một vòng ra khỏi sơn động.
Đường Cường không chú ý ngay khi hắn rời khỏi sơn động thân thể căng cừng của Diệp Hạo lặng lẽ buông lỏng ra.
Suy yếu.
Suy yếu chưa từng có.
Đây là cảm giác bây giờ của Diệp Hạo.
Bất quá hắn cảm thấy vô cùng may mắn.
Bởi ví hắn đã đánh cuộc đúng.
Lúc trước khi hắn lĩnh ngộ Thần Thể một cách điên cuồng dưới Ngộ Đạo Thụ, hắn đã tìm được một năng lực khác ngoài trấn áp ra còn có bất tử.
Hiện tại quả nhiên chứng minh được điều đó.
Thần Thể Bá Đạo!
Nhưng mà vấn đề bây giờ là bản thân hắn quá hư nhược.
Diệp Hạo liếc mắt đến vũng máu của đám Lưu Khoa, hắn miễn cưỡng tụ tập một sợi Chân Nguyên vận chuyển Vạn Thọ Quyết, sau một thời gian chủ mạch của Diệp Hạo dần được quán thông.
Diệp Hạo tụ tập toàn bộ năng lượng này vào bên trong chủ mạch.
Hắn lo lắng tên Tu Sĩ Bách Quỹ Tông kia sẽ quay trở lại.
Diệp Hạo làm như vậy vì bây giờ hắn chỉ có thể vận dụng một bộ phận uy năng của Vạn Thọ Quyết, nếu không lấy huyết nhục của đám người Lưu Khoa, làm sao có thể đánh xuyên qua kinh mạch bản thân hắn chứ.
Diệp Hạo chỉ hập thụ một bộ phận năng lượng của đám Lưu Khoa rồi đình chỉ.
Hủy!
Diệp Hạo sau khi điều chỉnh thân thể một chút liền đứng lên.
Bây giờ phải mong chóng rời khỏi đây.
Nhưng vừa đi gần tới của động phủ, hắn nghe một vài tiếng bước chân.
- Không tốt, tên kia quay lại rồi.
Diệp Hạo ý thức được điểm này, trong mặt lộ ra vẻ suy tư, tiếp đó Diệp Hạo tụ tập lực lượng vừa thu được trong kinh mạch trên đầu ngón tay, đánh ra một đạo Kiếm Ý hướng về phía lối ra vào động phủ.
Kiếm Ý sáng rực, Phần Sơn Chử Hải.
Đường Cường đang vội vàng chạy vào trong động thì cảm nhận được đạo Kiếm Ý này sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hắn quay người điên cuồng bỏ chạy về nơi xa.
Khóe miệng Diệp Hạo lộ ra một tia đắng chát.
Thật vất vả mới tụ tập lại năng lượng mà đã tiêu hao hầu như không còn gì.
Mà thôi cũng kệ.
Dù sao cũng đỡ hơn chết một lần.
Diệp Hạo ra khỏi sơn động nhìn về hướng xa xa giống như một lời nhắc nhở.
- Ta đã trở về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT