- Trong tấm thẻ ngân hàng này có ba ngàn vạn tiền mặc.
Diệp Hạo bình tĩnh nói với Tiếu Lão Thực:
- Chẳng lẽ cậu định cho cha mẹ mình đến Ma Đô ăn gió Tây Bắc hả?
- Như này nhiều lắm!
Tiếu Lão Thực vội nói.
- Sau này cậu sẽ biết ba ngàn vạn thật ra cũng không nhiều.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Cậu có ý gì?
Tiếu Lão Thực giật mình.
- Cậu đánh gãy chân của Bưu Tử và mười ba thanh niên kia nên Đông Phương Võ Giáo nhất định phải giải thích việc này.
Diệp Hạo nói xong lấy từ trong túi áo ra một giấy chứng nhận đưa cho Tiếu Lão Thực.
Tiếu Lão Thực nhìn giấy chứng nhận rồi nhìn thấy quân hàm bên trên, hắn khiếp sợ mở to hai mắt nói:
- Thiếu Tướng? Lúc nào tôi thành Thiếu Tướng rồi?
- Hôm nay.
Diệp Hạo lườm Tiếu Lão Thực nói:
- Ngay lúc cậu đánh tàn phế đám người Bưu Tử thì cậu đã có giấy chứng nhận này rồi.
- Nhưng mà tôi nghe nói phải có cảnh giới Hám Sơn Cảnh mới có tư cách nhận được mà.
Tiếu Lão Thực nghi ngờ hỏi.
- Vì vậy bây giờ cậu phải đạt đến Hám Sơn Cảnh chứ sao nữa.
Diệp Hạo vừa nói xong, Tiếu Lão Thực đã cảm thấy tu vi của mình vụt vụt tăng lên, ngắn ngủi mấy hơi thở cu cậu đã đạt đến Tiên Thiên Hậu Kỳ.
Hám Sơn sơ kỳ!
Hám Sơn trung kỳ!
Hám Sơn hậu kỳ!
Khi tu vi của Tiếu Lão Thực tăng đến cấp độ này thì Diệp Hạo mới ngừng lại:
- Bởi vì rất nhiều học sinh Đông Phương Võ Giáo đạt đến Tiên Thiên nên nếu không có tu vi Hám Sơn Sơ kỳ thì sẽ không được nhận Thiếu Tướng. Mà theo thời gian ngưỡng cửa chứng nhận Thiếu Tướng sẽ ngày càng cao, nhưng mà cậu đã có tu vi Hám Sơn hậu kỳ nên không ai nói được gì cả.
- Tôi có thể đi đến Phiên Hải Cảnh được không?
Tiếu Lão Thực gãi đầu hỏi.
- Với tu vi hiện tại, cậu sẽ được Võ Giáo trọng điểm bồi dưỡng, lại thêm cậu có quan hệ với tôi nên cho dù Trương Lan hay Âu Dương Hoa đều sẽ ưu ái đối với cậu.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực nói tiếp:
- Vì vậy, cậu đi đến Phiên Hải Cảnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nghe vậy, Tiếu Lão Thực đại hỉ.
Diệp Hạo lườm hắn một cái:
- Lần này, tôi giúp cậu ngoại trừ tình cảm còn quan trọng hơn là vì chính nghĩa, tôi nghĩ cậu hiểu ý của tôi chứ?
- Tôi hiểu.
Tiếu Lão Thực gật đầu.
Diệp Hạo không nói rõ.
Nhưng sao Tiếu Lão Thực không hiểu được đây?
Diệp Hạo đang ám chí hắn không được ỷ vào quan hệ bản thân làm xằng làm bậy.
Đối với Tiếu Lão Thực thì Diệp Hạo càng coi trọng Viên Cao Tinh hơn, đối mặt kỳ ngộ Viên Cao Tinh sẽ không chần chờ mà tiến lên, còn Tiếu Lão Thực lại sợ hãi rụt rè không dám đến. Vì vậy, trong nữa năm chênh lệnh giữa hai người đã xuất hiện.
Viên Cao Tinh đột phá Võ Đạo Cực Hạn, bởi vì có công chém giết Hải Yêu nên được đặc biệt đề thăng.
Mà Tiếu Lão Thực thì vẫn ở Hậu Thiên Cảnh, mà còn có Trương Lan âm thầm trợ giúp mới được nữa.
Diệp Hạo không phải không thể giúp Tiếu Lão Thực tăng lên đến Phiên Hải Cảnh, thậm chí Võ Đạo Cực Hạn. Nhưng tâm tính Tiếu Lão Thực xa xa không đủ, nếu tu vi tăng lên quá nhiều rất dễ đi vào đường tà đạo.
- Được rồi, đợi tin tức mới ngày mai đi.
Diệp Hạo ung dung nhìn phương xa lên tiếng.
…
Đám quan viên chính phủ Huyện Nãng Quận không ngờ mới qua một ngày, Thanh Tra Tổ Công Tác Ban Kỷ Luật đã đến đây.
Đầu tiên, họ mời Trấn Trưởng Trấn Bạch Dương đến đối chính, cùng một vị Phó Huyện Trưởng uống trà, sau đó, Tổ Công Tác mời toàn bộ thành viên đảng ủy Huyện Nãng Quận đến uống trà.
BOSS phía trên đến, lâu la phía dưới bị dọa sợ.
Dù sao, ai cũng lo lắng bản thân bị liên lụy.
Nhưng bị liên lụy hay có dính dấp.
Trước sau có hơn trăm quan viên của Huyện Nãng Quận bị mời đi uống trà.
Mà người bị mời đi uống trà thì đều có kết quả cả.
Những lần ăn hối lộ bị điều tra ra.
Chuyện này làm cả nước cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đào sâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Vậy mà còn dám làm vậy?
Rốt cuộc ai có quyết đoán như vậy.
Cuối cùng, có một vị tổ viên Tổ Công Tác tiết lộ nhận được mệnh lệnh của một Nghị Viện.
Còn tên của Nghị Viện là gì thì hắn cũng không biết.
Lúc này, ban lãnh đạo Huyện Nãng Quận đã hiểu rõ tại sao Tổ Công Tác Tỉnh Ủy lại đột ngột đến?
Thì ra Tào Vĩ Trấn Bạch Dương đã đến Viện Kiểm Sát Tỉnh tố giác Trưởng Trấn và Phó Huyện Trưởng.
Trên dưới Huyện Nãng Quận không hiểu.
- Tào Vĩ bị điên hả?
- Hắn không lo bản thân cũng bị dính vào sao?
- Chắc chắn Tào Vĩ bị dính vào rồi.
- Lần này, nhiều người bị Tào Vĩ liên lụy như vậy, thậm chí người trong thành phố còn đồn không may, nửa đời sau của Tào Vĩ sống không yên ổn rồi.
- Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Tào Vĩ lại đi báo cáo?
- Ai biết được chứ?
Thực tế, đừng nói trên dưới Nãng Quận Huyện không biết, ngay cả bản thân Tào Vĩ cũng không biết, hắn không hiểu tại sao bản thân lại làm ra việc này.
Giống như bị người khác điều khiển vậy.
Nhưng lúc này suy nghĩ việc này không còn ý nghĩa nữa, Tào Vĩ nhìn song sắt trước mặt.
Tội danh của Tào Vĩ đã có rồi, nhưng còn một người chưa có a?
Đó chính là Tiếu Lão Thực.
Những người bị bắt vô ý thức cho rằng chuyện này có liên qua đên Tiếu Lão Thực.
Vì vậy họ đổ thêm dầu vào lửa không ngừng chế tạo thanh thế.
Vì vậy, Tiếu Lão Thực đón nhận nhiều truyền thông đến thăm.
- Tôi rất rõ vì sao nhiều quan viêc Huyện Nãng Quận hận không thể giết tôi.
Tiếu Lão Thực nhìn máy quay nói:
- Nhưng mà, tôi muốn nói rằng họ phải thất vọng rồi.
Nói xong, Tiếu Lão Thực lấy một giấy chứng nhận trong ngực ra.
Camera lập tức hướng vào giấy chứng nhận.
- Thiếu Tướng.
- Quân nhân.
- Tiếu Lão Thực còn trẻ như vậy đã làm Thiếu Tướng?
- Chẳng lẽ quân nhân thì có tư cánh đánh tàn phế người khác à?
Khi phóng viên hỏi đến vấn đè này, Tiếu Lão Thực bình tĩnh nói:
- Thật ra tôi là thành viên lệ thuộc Cục Võ Đạo, trong Cục Võ Đạo nắm giữ quân hàm Thiếu Tướng, đối mặt với ngườ gây hấn, dù tôi có giết chết tại chỗ cũng không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Toàn trường xôn xao!
- Về chuyện Bưu Tử và mười ba thanh niên ức hiếp đồng hương, tôi sẽ không vì họ bị đánh tàn phế mà bỏ qua, dù bọn họ tàn khu cũng phải cho tôi thẩm vấn.
Tiếu Lão Thực dừng một chút nói:
- Được rồi, chuyện nên nói tôi đã nói, bây giờ tôi phải về Võ Giáo.
- Tôi muốn hỏi tại sao cậu có thể ra khỏi trường được?
- Bởi vì tôi được lãnh đạo trường đặc chuẩn.
…
Ma Đô, Diệp Hạo có không ít phòng ở nên tùy tiện chọn một chỗ cho Lão Thực.
- Chắc cha mẹ cậu sẽ không thích ứng với sinh hoạt ở Ma Đỗ, cậu đi tìm một bảo mẫu, rồi ở lại với cha mẹ nửa tháng, sau đó hãy về Đông Phương Võ Giáo.
Diệp Hạo đưa Tiếu Lão Thực đến một căn nhà nói.
- Ừm.
Tiếu Lão Thực gật đầu.
Diệp Hạo nói chuyện với cha mẹ Tiếu Lão Thực một chút rồi rời đi.
- Lão Thực, con tuyệt đối không dược quên ân tình của Diệp Hạo đối với nhà ta.
Tiếu Khắc Thương nghiêm túc dặn dò con trai.
- Vâng.
Tiếu Lão Thực đứng lên nói:
- Cha, mẹ, con đưa hai người đến ngân hàng.
- Đi ngân hàng làm gì?
- Diệp Hạo cho con ba ngàn vạn tiền mặc, con sẽ làm vài thẻ ngân hàng cho hai người.
- Ba ngàn vạn?
Tiếu Khắc Thương mở to hai mắt.
Cả đời này, ông chưa thấy nhiều tiền như thế a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT