Cô Không Phải Fan Hâm Mộ Tôi Rồi!

- ---------------------

Chuyện xảy ra ở đây đã bị thôn dân truyền bá rộng rãi, rất nhanh đã truyền đến tai của Phó Trấn Trưởng Trấn Bạch Dương - Tào Vĩ.

- Cô nói cái gì?

Tào Vĩ nghe thư ký bẩm báo thì giật mình đứng lên.

- Tin tức này đã được chứng thực, Tiếu Lão Thực của Tiếu gia trước mặt mọi người đánh nát đầu gối của Bưu Tử và mười ba người khác.

- Tiếu Lão Thực mạnh như thế rồi sao?

Tào Vĩ không hiểu hỏi lại.

Hắn vẫn biết bản lĩnh của Bưu Tử.

Khi còn bé, Bưu Tử đã tranh cường háo thắng, đánh nhau nhiều nên đã tạo nên hăn bây giờ, đơn giản ba bốn người còn không phải là đối thủ của hắn. Cộng thêm mười mấy tiểu đệ bên cạnh hắn nữa sao một mình Tiếu Lão Thực có thể đánh thắng được?

- Tiếu Lão Thực chính là học sinh của Đông Phương Võ Giáo mà.

- Đông Phương Võ Giáo?

Nghe tháy cái tên này, sắc mặt Tào Vĩ biến đổi.

Hiện tại, toàn bộ Trung Quốc, không, toàn bộ thế giới không ai không biết Đông Phương Võ Giáo.

Nơi này bồi dưỡng ra toàn bộ đều là Võ Sĩ cao cao tại thượng!

Dời núi lấp biển, phi thiên độn địa đều có thể.

- Nhưng mà theo quy định của Đông Phương Võ Giáo, trong vòng ba năm học sinh không được rời khỏi Võ Giáo, theo tôi đoán, Tiếu Lão Thực có khả năng đã bị Võ Giáo đuổi học.

Thư ký của Tào Vĩ trầm ngâm nói.

- Nếu đã bị Đông Phương Võ Giáo đuổi học thì còn gì phải sợ nữa?

Tào Vĩ cười lạnh nói:

- Trước mắt mọi người đánh bị thương mười ba người, tôi thấy tiếu tử đó chán sống rồi, đi, cùng tôi đến Đồn Công An.

Trong lúc Tiếu Lão Thực đang kể lại sinh hoạt của bản thân ở Đông Phương Võ Giáo cho cha mẹ nghe thì tiếng chuông cảnh sát vang lên.

Sắc mặt vợ chồng Tiếu Khắc Thương biến đổi.

Dù Diệp Hạo đã cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe tiếng chuông cảnh sát họ vẫn bất an.

Rất nhanh, sáu cảnh sát đã đi theo Tào Vĩ xông vào nhà Tiếu Lão Thực.

Tào Vĩ lạnh lùng nhìn Tiếu Lão Thực.

Lúc ngoài cửa, hắn đã kiểm tra thương thế của em họ mình, xương đầu gối vỡ nát, đời này có thể khôi phục hay không cũng là vấn đề.

- Cậu là Tiếu Lão Thực hả?

Sở Trưởng Đồn Côn An của Trấn Bạch Dương nhìn Tiếu Lão Thực nói.

- Đúng vậy.

Tiếu Lão Thực gật đầu.

- Có phải cậu đánh Bưu Tử và mười ba người trước cửa hay không?

- Không sai.

- Nếu cậu đã thừa nhận vậy thì đi cùng chúng tôi một chuyến a.

Tiếu Lão Thực nhìn về Diệp Hạo.

Diệp Hạo bước lên hai bước nhàn nhạt hỏi:

- Bắt đi? Các người có tư cách này hả?

- Cậu là ai?

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu có biết người cậu muốn bắt là ai không?

Diệp Hạo nhìn Sở Trưởng kia hỏi.

- Tôi không cần biết hắn là ai, tôi chỉ cần biết hắn phạm pháp vậy đủ rồi.

Sở Trưởng này cũng là anh em kết nghĩa với Tào Vĩ, hiện tại, tiểu đệ bị đánh thành như vậy cho dù thế nào hắn cũng phải ra mặt.

- Vậy cậu thử xem?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Đột nhiên, một nhân viên cảnh sát ghé sát tai Sở Trưởng này nói cái gì đó.

- Cái gì? Diệp Hạo?

Sở Trưởng giật mình.

Diệp Hạo là ai chứ?

Người của Quân Đội đã từng ám chỉ Diệp Hạo ít nhất có quân hàm Trung Tướng.

Chuyện này khó giải quyết rồi.

- Diệp Hạo! Trung tướng!

Tào Vĩ cũng kinh ngạc, nhưng chợt tức giận nói:

- Trung Tướng thì sao? Chẳng lẽ Trung Tướng thì có thể bao che phạm nhân hả?

- Bao che phạm nhân?

Diệp Hạo nhìn Tào Vĩ nói:

- Câu nói này không đúng nha. Ba ngày trước, mười ba người này xông vào nhà đánh Tiếu Khắc Thương bị thương, có người đã báo một một không, kết quả, mười ba người này chỉ bị giữ lại ở Đồn Công An mười lăm phút đã được thả ra.

- Lúc đó chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ!

Sở Trưởng Đồn Công An vội vàng nói.

- Tạm thời không nói đến chuyện các người có đang chấp hành nhiệm vụ hay không.

Diệp Hạo chen ngang nói:

- Tôi nhớ hình như tên cầm đầu là em kết nghĩa của anh hả? Hắn nhiều lần hiếp đáp bách tính, anh đừng nói với tôi là không bao che cho hắn?

- Tôi không hiểu cậu đang nói gì?

Tào Vĩ trầm giọng nói.

- Chuyện này tôi đã thông báo với mười hai nhà truyền thông trong nước, tôi nghĩ không lâu nữa họ sẽ đến đây.

Diệp Hạo nhìn Tào Vĩ cười nói:

- Đến lúc đó không biết cậu còn có thể nói như vậy nữa không?

- Diệp Hạo…

Tào Vĩ trầm giọng nói.

- Làm sao? Muốn bắt tôi hả?

Diệp Hạo chỉ mình nói:

- Có bản lĩnh thì tới đây.

Sắc mặt Tào Vĩ tối sầm

Dám không?

Không dám!

Mẹ nó chứ, người nào dám bắt một Trung Tướng chứ?

- Tiếu Lão Thực đánh tàn phế Bưu Tử và mười ba người khác, chuyện này không lên quan đến cậu.

Tào Vĩ nói:

- Chuyện này dù cậu có năng lực cũng ép không xuống được đâu, vì vậy cậu gọi mười hai nhà truyền thông đến đây cũng tự chui đầu vào rọ thôi.

- Không quan trọng.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Hiện tại, tôi có thể nói cho cậu biết, Lão Thực sẽ không có việc gì, còn các người có thế có việc gì hay không thì phải xem các người có ăn hối lộ trái pháp luật hay không?

- Vậy chờ thử xem.

- Dễ nói dễ nói.

Cuối cùng vẫn không bắt Tiếu Lão Thực đi được.

Chuyện này tạm thời dừng lại.

Nhưng ai cũng hiểu đây chỉ mới là hiệp thứ nhất, sau đó mới thật sự là cuồng phong bạo vũ.

Bốn giờ chiều!

Trấn Bạch Dương liên tục xuất hiện từng đám phóng viên, những người này khiêng trường thương đoản pháo hù dọa cả Trấn Trưởng Trấn Bạch Dương - Song Hỉ.

Không ai thích những phóng viên này a.

Quả nhiên, sau khi tới đây, những phóng viên này đi tới từng nhà hỏi chuyện.

Song Hỉ đang trong phòng quát mắng Tào Vĩ và mấy Phó Trấn Trưởng.

- Theo tôi biết được, hiện tại có tám nhà truyền thông đã đến, nhìn xu hướng này chắc sẽ còn đến không ít nữa.

Song Hỉ quét mắt đám người Tào Vĩ nói:

- Bây giờ không thể ngăn cản họ nữa, bởi vì số lượng phóng viên nhiều lắm, vì vậy, điều chúng ta phải làm là trấn an thôn dân, để họ không nói loạn chuyện.

- Các người lập tức đi làm đi.

Song Hỉ nói tiếp:

- Còn về bồi thường đất đai, chúng ta có thể tăng lên một chút, nếu ai dám khua môi múa mép thì để nhà hắn một phần cũng không nhận được.

Lập tức, đám người Tào Vĩ đi đến từng thôn xóm trong Trấn Bạch Dương.

Những truyền thông này đều do Đường Phiên Phiên liên hệ.

Cô nói cho những nhà truyền thông này ở Trấn Bạch Dương có tin tức nóng, những người này liền như ong võ tổ chạy đến, sau khi nghe người dân ở đây nói thì họ đã hiểu tin tức trong miệng Đường Phiên Phiên là gì?

Diệp Hạo!

Vị này mà lại ở đây?

Thế là những nhà truyền thông này lập tức chạy đến nhà Tiếu Lão Thực.

Khi họ thấy mười ba thanh niên đang quỳ gối trước cửa nhà thì lập tức cầm máy ảnh lên chụp.

Không thể nghi ngờ, đây chính là tin nóng a.

Trong lúc những phóng viên này đang chụp ảnh, Tiếu Lão Thực và Diệp Hạo đi ra khỏi cửa.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Âm thanh chụp ảnh vang lên.

- Diệp Hạo, xin hỏi những thanh niên này do cậu đánh hả?

Một nữ ký giả vượt lên trước hỏi.

Diệp Hạo nhìn cô gái này nói:

- Bây giờ tôi có thể xác nhận một việc, cô không phải fan hâm mộ của tôi, nếu không thì cô sẽ không hỏi tôi như vậy đâu a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play