- Nhưng em biết anh đã làm những học sinh ủng hộ mình thất vọng.
- Có chuyện này sao?
- Như thế còn chưa nghiêm trọng hả?
Văn Tâm nghe được giọng điệu không quan tâm của Diệp Hạo thì im lặng một chút mới hỏi lại.
- Cô không hiểu.
- Học sinh của Đông Phương Võ Giáo sau này tất sẽ có thành tựu rất cao, bởi vậy chỉ cần anh duy trì được quan hệ với họ thì sau này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ có đường lui.
Văn Tâm nhìn Diệp Hạo nói.
- Chí tôi không ở chỗ này.
Diệp Hạo nhẹ nhàng mà lắc đầu.
- Anh...
Văn Tâm nhìn Diệp Hạo phong kinh vân đạm cũng hiểu hắn thực sự không quan tâm những chuyện này.
Trầm mặc!
Một lát sau Diệp Hạo cười nói.
- Chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Được ạ.
Ở Đông Phương Võ Giáo có hai loại quán cơm.
Loại thứ nhất là quán cơm bình thường, loại này ở Đông Phương Võ Giáo có ba bốn nơi.
Còn một loại quán cơm là quán cơm đặc thù bởi vì nơi đây chi trả bằng Linh Thạch.
Nơi này chỉ có một số học sinh thuộc giai cấp quyền quý mới dám đến, nên nơi này đa phần là nơi ăn uống của các Đạo Sư và lãnh đạo trường.
- Nơi này rất đắc a.
Văn Tâm đứng trước cửa ra vào giật ống tay áo của Diệp Hạo một cái, nói.
- Không sao đâu.
Diệp Hạo cười đáp.
- Tôi cái gì cũng thiếu, chỉ có Linh Thạch hơi bị dư a.
Văn Tâm nhìn Diệp Hạo tiến vào nên đành phải đi theo.
Diệp Hạo quét mắt nhìn bốn phía thì phát hiện không còn bàn trống.
Quán cơm này làm ăn rất khá nha.
- Diệp Hiệu trưởng.
Một học sinh làm thêm nhân viên quán ở đây vội vàng đứng lên đón.
- Ngươi xác định người đứng trước mặt ngươi là Diệp Hiệu Trưởng sao?
Học sinh kia vừa nói xong, một tiếng nói âm trầm vang lên.
Học sinh nhìn lại người phát ra tiếng nói vừa rồi thì lập tức biến sắc.
Người mở miệng nói là một Đạo Sư trung niên.
Đắc tội không nổi.
Diệp Hạo lườm tên Đạo Sư trung niên kia một cái rồi thu hồi ánh mắt nói.
- Còn bàn trống không?
- Không còn.
Học sinh kia ngoan ngoãn trả lời.
- Phòng ăn thì sao?
Diệp Hạo nói tiếp.
- Phòng ăn vẫn còn.
Học sinh vội vàng nói.
- Vậy thì cho một phòng a.
- Vâng, Diệp Hiệu Trưởng mời ngài theo ta.
Ba!
Tiếng nói của học sinh kia vừa dứt đã chịu một bạt tay.
Mà người ra tay không phải ai khác chính là tên trung niên Đạo Sư đã châm chọc Diệp Hạo.
- Ngươi coi lời nói của ta như gió thoảng qua tai hả?
Giang Hồng nhìn chằm chằm học sinh kia lạnh lùng quát.
- Ta - -.
Học sinh kia bụng chặt gò má quả thực không dám chống lại.
- Ta có đắc tội với ngươi à?
Diệp Hạo nhìn Giang Hồng hỏi.
- Đồ đệ của ta bị ngươi đánh chết trước mặt mọi người, ngươi nói xem có đắc tội ta hay không?
Lúc đó Diệp hạo chỉnh đốn kỷ luật đã giết một đám học sinh làm bậy.
Chuyện này chắc do Đệ Tử của Giang Hồng cũng nằm trong số đó.
Vì vậy mà ngươi giận chó đánh mèo ra tay với học sinh?
Diệp Hạo chỉ học sinh kia nói.
- Phải thì như thế nào?
Giang Hồng không chút quan tâm nói.
- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội.
Diệp Hạo nhìn Giang Hồng nói.
- Xin lỗi học sinh này, đồng thời cho cậu ta đánh lại một bạt tay, chuyện này có thể bỏ qua không nhắc lại.
- Ngươi cho rằng hiện nay ngươi là Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng cao cao tại thượng à?
Vẻ mặt Giang Hồng đầy trào phúng nói.
- Liên chiến cũng không dám chiến, ngươi đã làm mất mặt Võ Giả chúng ta.
- Nói xong chưa?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Giang Hồng khẽ giật mình.
Mà lúc Giang Hồng đang kinh ngạc thì Diệp Hạo đã đá một cước vào đan điền của hắn.
Giang Hồng tức khắc cảm thấy Chân Nguyên của bản thân đang điên cuồng tiêu tán.
Mặt hắn phủ đầy hoảng sợ nói.
- Ngươi…ngươi phế tu vi của ta?
- Đúng thế thì sao?
Diệp Hạo không quan tâm nói.
- Ta…
Giang Hồng đang định nói gì đó thì bị Diệp Hạo đánh một bạt tay văng ra khỏi quán cơm.
- Chớ làm chướng mắt ta.
Làm xong những việc này Diệp Hạo giống như bình thường nói.
- Phòng ăn.
Học sinh kia làm sao dám chần chờ vội vàng mang Diệp Hạo tiến về phòng ăn ở lầu hai.
Sau khi đến phòng ăn học sinh kia đưa cho Diệp Hạo một tờ thực đơn.
- Chọn đi.
Diệp Hạo nhìn về phía Văn Tâm nói.
- Anh có biết anh vừa mới gây nên đại họa không?
Văn Tâm có chút vô lực nói.
Nàng không biết tại sao Diệp Hạo lúc này có thể bình tĩnh như thường.
- Đưa tất cả các món ăn đặc sắc của quán này lên.
- A…chúng em có hết thảy 12 món.
- Vậy thì 12 món đi.
- Rất đắt đó.
Học sinh kia gãi đầu nói.
- Cậu không cần lo lắng về Linh Thạch.
Diệp Hạo nói xong lấy từ trong ngực ra ba khối Linh Thạch Trung Phẩm.
- Đây là tiền boa cho cậu.
- Trung - - Trung Phẩm Linh Thạch?
Học sinh kia mở to mắt nhìn nói.
Học sinh này chỉ có tu vi Tiên Thiên Cảnh, nếu dùng Trung Phẩm Linh Thạch tu luyện thì tu vi sẽ tăng lên một bậc.
- Cảm ơn Diệp Hiệu Trưởng.
- Đi đi.
Học sinh kia cung kính đóng cửa lại rồi đi về phía phòng bếp.
Nhìn thấy học sinh kia rời khỏi Văn Tâm mới nghiêm mặt nói.
- Anh không chú ý thấy, có người đang nhắm vào anh sao?
- Nhắm vào tôi, không đến mức đó chứ.
Diệp Hạo cười ha hả nói.
- Tôi cũng đã xin từ chức rồi, còn có gì liên quan nữa chứ?
- Em không tin Giang Hồng không biết anh quen biết Trương Lan, nhưng Giang Hồng vẫn dám ngang nhiên gây hấn với anh, hơn nữa còn cố ý chọc tức anh nữa, chẳng lẽ anh không ý thức được chuyện gì sao?
- Xét quan hệ giữa ta và Trương Lan không thể nào không giúp đỡ được a, nhưng chỉ phế đi một Đạo Sư Phiên Hải Cảnh, không phải ai cũng có thể dùng quyền lực mà ép chuyện này lắng xuống được.
Diệp Hạo cười nói.
- Như vậy Trương Lan phải vì ta mà nhượng bộ kẻ khác, thậm chí đối phương còn có thể bắt cô ấy nhường chức vụ Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng ra nữa.
- Anh…?
Văn Tâm nhìn Diệp Hạo trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Văn Tâm cẩn thận suy nghĩ mới ý thức được việc này đang nhắm vào Trương Lan.
Thế nhưng Diệp Hạo nhìn một cái đã xem thấu.
- Cô muốn hỏi tôi tại sao biết đây là một âm mưu mà còn cố tình nhảy vào phải không?
Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Văn Tâm.
Không được Văn Tâm đặt câu hỏi Diệp Hạo mà tự mình nói ra luôn.
- Bởi vì Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng chỉ là một cái thân phận thôi.
- Anh còn có một cái thân phận?
Văn Tâm trừng lớn hai mắt nói.
- Đến lúc thích hợp cô sẽ biết.
Diệp Hạo trừng mắt nhìn Văn Tâm một cái.
- Cô có biết tại sao tôi phế tu vi của Giang Hồng không? Bởi vì tôi muốn làm lớn chuyện, làm vậy thì những kẻ đứng sau mới lộ diện.
- Còn nữa, đảm bảo Giang Hồng không nghĩ tôi dám phế đi tu vi của hắn đâu.
Văn Tâm nhìn chằm chằm Diệp Hạo một hồi nói.
- Anh thật là một Yêu Nghiệt.
- Vậy bây giờ Văn Tâm Tiểu Thư đã có tâm tư chọn món ăn chưa?
- Anh không phải gọi 12 món đặc sắc rồi sao?
- Đồ ăn chỗ này thứ nào cũng đại bổ, có chỗ tốt đối với tu vi của cô, bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau không có nữa đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT