Thầy trò toàn trường nhìn về phía Trương Lan đang đi đến đài cao.
Tu vi của Trương Lan sớm đã lộ ra ánh sáng.
Võ Đạo Cực Hạn Sơ kì.
Mà theo Trương Lan đi đến đài cao đám người Thiều Hoa kinh ngạc phát hiện tu vi Trương Lan đã đến Võ Đạo Cực Hạn trung kì.
- Võ Đạo Cực Hạn Trung kì.
- Tu vi Trương Lan dĩ nhiên đã tăng lên đến cấp độ này?
- Trương Lan không phải không nhận sự chào đón của Thiều hiệu trưởng sao?
- Không nhận chào đón không có nghĩa người ta không thể tranh cử lãnh đạo trường được nha.
Thiều Hoa nghi ngờ nhìn Trương Lan một cái nói.
- Cô nhất định phải tranh cử lãnh đạo trường học sao?
- Tôi nhất định.
Lúc Trương Lan nói chuyện đã đi đài cao.
- Được, như vậy hiện tại còn có ai muốn tranh cử lãnh đạo trường học hay không?
Thiều Hoa nhìn bốn phía một cái nói.
Trương Lan có tư cách tranh cử, hoàn toàn phù hợp với quy tắc.
Cho dù Thiều Hoa cũng không có tư cách cự tuyệt Trương Lan.
Không ai đứng ra.
- Tất nhiên tham dự tranh cử lãnh đạo trường học chỉ có bốn người các ngươi, như vậy hiện tại tôi sẽ đọc quy tắc tranh tài.
Thiều Hoa chậm rãi nói ra.
- Mỗi người đều có ba cơ hội khiêu chiến lãnh đạo trường học, cuối cùng sẽ lấy thành tích các ngươi để phân cấp bậc.
- Người nào tiến lên đầu tiên?
Thiều Hoa hỏi.
- Tôi.
Trương Tử Long đứng dậy.
Thiều Hoa nhẹ gật đầu nói.
- Trương Tử Long, cậu muốn khiêu chiến ai?
- Tôi muốn khiêu chiến Âu Dương hiệu trưởng.
Trương Tử Long nhìn Âu Dương Hoa trong mắt tràn đấy chiến ý sáng rực.
Âu Dương Hoa cười đứng lên.
- Có vẻ cậu xem tôi là quả hồng mềm a.
Âu Dương Hoa vừa cười vừa tiến về lôi đài đã sớm chuẩn bị kĩ càng.
- Tôi chỉ dựa theo từng cấp bậc mà chiến thôi.
Trương Tử Long làm sao có thể thừa nhận mình nắm quả hồng mềm được đây?
- Phải hay không đều không hề trọng yếu.
Âu Dương Hoa đứng trên lôi đài duỗi tay về phía Trương Tử Long thản nhiên lên tiếng.
- Ra tay đi.
- Được.
Trương Tử Long không hề khách khí với Âu Dương Hoa, bởi vì t thôi sẽ diễn ra đại chiến.
Nếu có thể dứt khoát giải quyết Âu Dương Hoa vậy không phải tốt hơn sao.
- Âu Dương hiệu trưởng, xin cẩn thận.
Âm thanh Trương Tử Long vừa rơi xuống, thân hình như thiển điện ngalập tức biến mất.
- Bôn Lôi Chi Thuật.
- Trương Tử Long dĩ nhiên đã tu luyện Bôn Lôi Chi Thuật đến đại thành rồi.
- Đây chính là một trong ba đại thân pháp cao cấp nhất trong trường ta a.
Trương Tử Long thi triển Bôn Lôi Chi Thuật ngay lập tức xuất hiện trước mặt Âu Dương Hoa, song quyền tràn ngập chi chít lôi điện chi lực đánh tới Âu Dương Hoa.
Tránh?
Làm sao có thể tránh đây?
Vì muốn dứt khoát giải quyết Âu Dương Hoa, Trương Tử Long mới chiến đã vận dụng thân pháp cao cấp nhất cùng Thần Thông cường hãm nhất của bản thân.
Một kích tất sát!
Ba!
Ngay lúc nắm đấm của Trương Tử Long sắp đánh vào ngực mình, trong nháy mắt đó bàn tay Âu Dương Hoa đưa ra với một góc độ không thể tưởng tượng nổi tát vào mặt Trương Tử Long một cái.
Một tát này khiến Chân Nguyên trong cơ thể Trương Tử Long trì trệ.
Trương Tử Long theo phản xạ che lại bên mặt bị Âu Dương Hoa tát.
- Ông…
Trương Tử Long bị đánh tỉnh.
Tình huống vừa nãy cho dù đồng cấp bậc cũng không thể tránh đi nhẹ nhàng như vậy, lại càng không cần phải nói tu vi Âu Dương Hoa còn thấp hơn một cảnh giới so với Trương Tử Long.
- Còn nhớ rõ vừa nãy tôi nói chuyện không? Cậu có phải cầm quả hồng mềm hay không đều không quan trọng, trọng yếu là người đầu tiên cậu khiêu chiến là tôi, đó chính là nhục nhã đối với tôi.
Âu Dương Hoa nói đến đây cũng tiến lên một bước, lần nữa tát Trương Tử Long một bạt tai.
Trương Tử Long muốn trốn tránh theo bản năng.
- Cậu dám trốn?
Âu Dương Hoa rống to một tiếng.
Tiếng như kinh lôi.
Trương Tử Long chỉ cảm thấy bên trong Thức Hải chấn động dữ dội.
Sau một khắc thân thể Trương Tử Long như con diều đứt dây vô lực rơi xuống phía sau.
Bịch một tiếng bụi bặm văng lên đầy trời.
Toàn trường xôn xao.
Cho dù Thiều Hoa cũng đứng lên.
Nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây cũng là biểu cảm của thầy trò toàn trường.
Âu Dương Hoa không phải có tu vi Võ Đạo sơ kỳ sao?
Làm sao miểu sát Võ Đạo trung kỳ Trương Tử Long được chứ?
Cái này không có đạo lý a!
Mà muốn nói rất chấn kinh thì chính là Mạnh Trạch Thành.
Bởi vì mới vừa rồi Mạnh Trạch Thành đã cùng Âu Dương Hoa giằng co và hoàn toàn áp chế đối phương.
Cái này tình huống như thế nào?
Chẳng lẽ Âu Dương Hoa đều luôn ẩn tàng tu vi bản thân?
Đúng rồi!
Chỉ có thể giải thích như vậy.
- Đây không phải sự thật.
Trương Tử Long dưới sự nâng đỡ của một đạo sư đứng lên nói.
Âu Dương Hoa không thèm nhìn Trương Tử Long, ngượi lại nhìn vào Cổ Hiền trên đài cao nói.
- Cổ Hiền, xuống đây đi.
- Ông muốn khiêu chiến với tôi?
Cổ Hiền khẽ giật mình hỏi lại.
- Ông ở cái chức vị đó ngồi không ăn bám đã được 1 năm rồi, ta cảm thấy cũng nên để ông xéo đi.
Âu Dương Hoa nhàn nhạt đáp.
Trương dương!
Bá khí!
Thầy trò toàn trường giống như lần đầu thấy Âu Dương Hoa vậy.
- Ngươi nói cái gì?
Cổ Hiền tức giận nói.
- Ngươi điếc à?
Âu Dương Hoa lườm Cổ Hiền một cái quát.
Điều này sao có thể nhẫn nhịn được.
Cổ Hiển đằng không mà lên vững vàng đáp xuống lôi đài.
- Ngươi cho rằng đặt chân tới Võ Đạo Cực Hạn hậu kì đã có thể làm đối thủ của ta à?
Cổ Hiền đương nhiên xem thấu cảnh giới của Âu Dương Hoa.
Đương nhiên Cổ Hiền không hề biết cảnh giới này do Âu Dương Hoa cố tình bày ra.
- Cùng cảnh giới cũng có mạnh yếu.
Âu Dương Hoa nhìn Cổ Hiền nói.
- Vậy ta sẽ dùng một chiêu để đánh bại ngươi.
- Cuồng vọng.
Cổ Hiền hoàn toàn bị chọc giận.
Bởi vì cho dù Chính Hiệu Trưởng Thiều Hoa cũng không dám nói câu này.
Đáp lại Cổ Hiền Âu Dương Hoa đơn giản chỉ ra duy nhất một quyền.
Một quyền vô cùng giản dị tự nhiên;
Một quyền cực kì đơn giản;
Một quyền thanh phong mưa phùn.
Thế nhưng trong mắt Cổ Hiền một quyền này lại mang theo một uy năng khó có thể tưởng tượng được.
Lông tơ toàn thân hắn trong nháy mắt nổ tung.
- Đại Địa Thủ Hộ.
Chân phải Cổ Hiển đạp xuống đất một cái, một năng lượng tối tăm mờ mịt liền tràn ngập lên, bao quanh toàn bộ cơ thể Cổ Hiều, tiếp lấy bàn tay Cổ Hiền nổi lên một đoàn hỏa diễm, cuồn cuộn như nước thủy triều cơ hồ hóa thành một biển lửa.
Nhưng theo lấy một quyền Âu Dương Hoa đánh tới, hỏa diễm đầy trời trong nháy mắt liền tiêu tán, mà năng lượng tối tăm mù mịt bao lấy Cổ Hiển cũng biết mất ngay lập tức.
Bịch một tiếng thân thể Cổ Hiền bị một quyền mạnh mẽ đánh xuyên, lúc rơi xuống còn phun ra một ngụm máu tươi.
Một chiêu!
Chỉ một chiêu, danh xưng đệ nhị cao thủ Đông Phương Võ Giáo Cổ Hiền thua trong tay Âu Dương Hoa.
Toàn trường xôn xao.
Hai mắt Thiều Hoa càng co rụt lại.
Bởi vì Thiều Hoa chú ý tới ngay cả chính mình cũng không thể nhìn được thực lực của Âu Dương Hoa.
Nói cách khác cho dù Thiều Hoa cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
- Âu Dương Hoa thắng.
Thiều Hoa tuyên bố.
- Tiếp theo là ba người Mạnh Trạch Thành, Mạc Tĩnh Viễn, Trương Lan có thể đề xuất khiêu chiến.
Sắc mặt Mạnh Trạch Thành trở nên tái nhợt đến cực điểm.
Loại tình huống này còn có thể khiêu chiến sao?
Lúc đầu bọn họ coi Âu Dương Hoa là quả hồng mềm, thế nhưng bây giờ mới nhận ra người ta là tấm sắt.
Không thể khiêu chiến Cổ Hiền.
Dù sao mình cũng là người của Cổ Hiền.
Về phần Tiết Hàn, bản thân không phải là đối thủ của đối phương.
Tính như vậy chỉ có thể tranh thủ Đệ tứ phó hiệu trưởng, cũng chính là danh ngạch đang treo đó.
- Thiều hiệu trưởng, tình huống trước mắt ba người chúng tôi chỉ có thể khiêu chiến Đệ tứ phó hiệu trưởng, bởi vậy mong Thiều hiệu trưởng an bài cho ba chúng tôi tranh tài.
Mạnh Trạch Thành trầm giọng nói.
Mạc Tĩnh Viễn không nói cái gì.
Nói cách khác Mạc Tĩnh Viễn cũng chấp nhận lời Mạnh Trạch Thanh nói.
- Xin lỗi, tôi muốn khiêu chiến với chức vị Đệ nhất phó hiệu trưởng.
Ngay lúc Thiều Hoa đang chuẩn bị an bài quy tắc tranh tài bỗng Trương Lan nhàn nhạt lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT