Diệp Hạo vừa về đến nhà thì thấy bầu không khí không đúng lắm.
Đường Đường thì ngồi trên ghế sa lông, con mắt thình thoảng liếc qua Đường Phiên Phiên.
- Thế nào?
Diệp Hạo ngồi bên người Đường Phiên Phiên hỏi.
- Không có gì?
Trên mặt Đường Phiên Phiên lộ ra nét cười.
- Công ty có một số việc.
Diệp Hạo làm sao tin tưởng lý do này của người thương chứ.
Bất quá Phiên Phiên không muốn nói, Diệp Hạo cũng sẽ ko hỏi ép, bất chợt nàng lại lơ đãng nhìn qua Thanh Thanh.
Thanh Thanh ngồi nghiêm chỉnh giống như không nhìn thấy Diệp Hạo vậy, rất nhanh một đạo Thần Niệm truyền tới.
- Thái Bảo một trong những idol của Trực Tiếp Toàn Dân đã nhục mạ cậu và bị Tiếu Thư phong cấm vô thời hạn, nhưng Tiểu Thư muốn cấm hắn vô thời hạn cho tất cả các nhà đài khác, nhưng những nhà cạnh tranh với chúng ta không để ý đến điều đó, thậm chí Đường Đường Trực Tiếp còn thả ra tiếng gió sẽ dùng số tiền lớn thể thuê lại Thái Bảo nữa.
- Đường Đường Trực Tiếp - đối thủ của chúng ta hả?
- Đúng vậy, mượn điều này để làm lớn chuyện.
- Không có việc gì, cho bọn họ ầm ĩ mấy ngày đi.
- Công Tử, người có biện pháp hả?
- Cô quên thân phận của ta à? Mượn nhờ thân phận này có thể đảo lộn tất cả, nếu làm lớn chuyện, cô nghĩ phía trên sẽ không hỏi tới sao?
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:
- Phiên Phiên à, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường nha.
- Tiểu Thư chỉ không muốn người bị tổn thương thôi.
Thanh Thanh nói rất rõ ràng.
- Ta biết rồi.
Diệp Hạo biết rất rõ tình cảm mà Đường Phiên Phiên đối với mình, bất quá việc này nói ra cũng không mang lại cái gì. Bởi vậy Diệp Hạo nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Hai năm qua cô và Phiên Phiên học thế nào?
- Công Tử, Tập Đoàn Internet Đông Phương thật sự giao cho ta hả.
Thanh Thanh lộ vẻ không tình nguyện.
- Tập Đoàn lớn như vậy không giao cho cô thì phải giao cho ai đây?
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh nói.
- Nếu cô đặt chân đến Cửu Chuyển ở Kim Đan Cảnh thì ta cũng sẽ không giao cho cô, nhưng mà…?
Thanh Thanh ở Nguyên Anh Cảnh đặt chân đến Cửu Chuyển thì lên Trọng Kiếp Cảnh cũng sẽ như vậy, nhưng Thanh Thanh chỉ đi đến Bát Chuyển tại Kim Đan Cảnh mà không phải Cửu Chuyển vì vậy rất khó chứng Đạo thành Tiên.
- Nếu tôi chứng đạo thì sao?
- Nếu cô chứng đạo thì không phải Đường Đường và Mặc Mặc cũng như vậy sao?
Diệp Hạo cười nói.
Những năm nay Đường Phiên Phiên chú trọng bồi dưỡng Thanh Thanh, nhưng Đường Đường và Mặc Mặc cũng nhận được đãi ngộ tương tự.
- Công Tử, người biết rõ, ta truy cầu Võ Đạo mà.
Thanh Thanh trầm ngâm một lúc thì nghiêm túc nói.
Tính tình Thanh Thanh cương liệt nhất trong tam nữ.
Những việc nàng muốn làm thì chắc chắn phải làm được.
Diệp Hạo nhìn ánh mắt kiên định của Thanh Thanh, trầm mặc xuống.
- Vậy để ta giúp cô.
Giây lát sau Diệp Hạo trầm giọng nói.
Đây là lần đầu Thanh Thanh bày tỏ nỗi lòng của mình với Diệp Hạo.
Bởi vậy Diệp Hạo làm sao không giúp đỡ cho được?
- Cám ơn.
Trong mắt Thanh Thanh hiện lên nước mắt, cảm động thỏ thẽ.
Kỳ thật trước đó Thanh Thanh đã muốn nói những lời này.
Nhưng cô biết nói cũng không tác dụng.
Dù sao với tư chất của bản thân thì không thể thành tựu Chân Tiên.
Thế nhưng bây giờ cô lại có khả năng rất lơn thành tựu Chân Tiên, trái tim Thanh Thanh cháy lên hừng hực tâm quyết.
Muốn chứng đạo thành Tiên thì Kim Đan Cảnh, Nguyên Anh Cảnh, Trọng Kiếp Cảnh đều phải đi đến Cửu Chuyển.
Kim Đan Cảnh của Thanh Thanh có thiếu thốn, nhưng chiến lực của nàng lại rất mạnh.
Thanh Thanh cảm thấy mình có thể liều một phen.
Bất qua chuyện này lại lệch đi dự tính ban đầu của Đường Phiên Phiên và Diệp Hạo, vì từ sơm họ đã chọn Thanh Thanh làm người thừa kế.
Thanh Thanh không biết như thế nào để nói rõ cho Diệp Hạo biết nên biến thành thất hứa.
- Phiên Phiên chúng ta đi ăn cơm thôi.
Diệp Hạo ôm eo Phiên Phiên nói.
- Muốn đi ra ngoài ăn hả anh?
Đường Phiên Phiên khẽ giật mình hỏi lại.
- Trước giờ chưa từng cùng em ra ngoài dạo phố ăn cơm a.
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên nói khẽ.
- Vâng.
Đường Phiên Phiên tất nhiên không cự tuyệt yêu cầu của Diệp Hạo.
- Chúng em có thể đi theo không?
- Đường Đường đáng thương hỏi với.
- Tùy em...
- Oa a, em đi thay quần áo.
Đường Đường hưng phấn đứng lên chạy về phòng mình.
Bốn nử thay xong quần áo thì đi về hướng Nhà Hàng Minh Hiên.
Nhà Hàng Minh Hiên đã mở cửa làm ăn trăm năm, chỉ cần nhìn cửa ra vào cũng đoán được, dù Nhà Hàng Minh Hiên đã kín phòng ăn nhưng lấy thân phận của Đường Phiên Phiên vẫn có thể đặt trước.
Thấy đoàn người Diệp Hạo đi đến cửa, nhân viên phục vụ - Tiếu Mộng kinh ngạc bật thốt.
- Diệp Hạo.
Vị này là một vị Đại Thần như thần long thấy đầu không thấy đuôi nha.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Mộng khẽ, gật đầu nói.
- Chúng tôi đặt phòng 999.
Tiếu Mộng như người trong mộng vừa tỉnh nói.
- Mọi người đi theo tôi.
Vừa nói lời này xong, Tiếu Mộng nhìn thấy một cô gái khoác cánh tay Diệp Hạo, lập tức mở to hai mắt nhìn thốt lên lần nữa.
- Đường Phiên Phiên?
Tiếu Mộng đưa đoàn người đến phòng 999 thì vẫn còn cảm thấy mình như đang mơ.
Cô không nghĩ hôm nay mình lại may mắn thế.
Không những gặp được Diệp Hạo mà còn gặp được Đường Phiên Phiên.
Diệp Hạo là Đại Thần không sai nhưng Đường Phiên Phiên là người giàu có nhất a.
- Có thực đơn không?
Thanh Thanh hỏi.
- Có có.
Tiếu Mộng lúc này mới ý thức được bản thân mình thất thố, cô vội vàng đưa năm phần đồ ăn ngon nhất cho đám người Diệp Hạo.
Hai vị này là giai cấp quyền quý chân chính nhất trong nước a.
Không phải người như nàng có thể đắc tội được.
Tiếu Mộng ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên, Thanh Thanh, Mặc Mặc nhìn thực đơn một lần sau đó gọi mấy món bản thân thích, còn Đường Đường thì mặc kệ không thèm để ý đến vì cô bé cảm thấy toàn bộ đồ ăn đều có thể ăn hết.
- Những thức ăn này có chút nhiều.
Tiếu Mộng vô ý nhắc nhở một câu.
Diệp Hạo cười đáp.
- Nếu ăn không hết thì đóng gói lại.
Tiếu Mộng trợn mắt há mồm.
Cô không nghĩ với thân phận của Diệp Hạo mà còn nói sẽ đóng gói mang về.
- Ừ.
Diệp Hạo gật đầu.
Trên thực tế, Diệp Hạo thường xuyên làm việc này.
Ăn không hết thì không nên lãng phí.
Tốc độ làm việc của Nhà hàng Minh Hiên vẫn rất nhanh.
Không qua bao lâu, từng món ăn tinh mỹ được dọn lên bàn.
Đám người Diệp Hạo ăn nhanh như gió cuốn, trong khi Tiếu Mộng bưng một bàn Tây Hồ Thố Ngư về phòng 999.
Bỗng nhiên cửa phòng 666 đột nhiên đẩy ra, một đứa bé khoảng 7 ~ 8 tuổi vọt ra, Tiếu Mộng nhìn thấy tình huống này thì biến sắc, ngay lúc cô muốn tránh đi thì đứa bé kia đã va phải nàng.
Đĩa Tây Hồ Thố Ngư trên tay Tiếu Mộng đúng lúc trùm lên đầu đứa bé này.
Đứa bé thất thanh bật khóc.
Lúc này, một người đàn bà trung niên bước ra, khi bà ta nhìn thấy đầu con trai của mình đầy canh cá, trong mắt phun ra lửa giận, “chát” một cái tát vào mặt Tiếu Mộng.
- Con tiện nhân này, mắt mày mù sao?
Người đàn bà kia gầm thét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT