Diệp Hạo nói đến đây rồi nhìn về Đường Phiên Phiên.
- Thôi đừng đánh trống lãng nữa, ngủ đi nè.
Bị Diệp Hạo nhìn thấu, khuôn mặt Đường Phiên Phiên không khỏi đỏ ửng, nhưng cô vẫn khẽ mở môi anh đào nói tiếp.
- Có thể nói thêm một chút với tôi không?
- Không được.
- Tại sao?
- Tôi sợ sẽ dọa chị.
- Tôi không sợ.
- Pphải không?
Diệp Hạo hoài nghi nhìn cô nàng.
- Lá gan tôi rất lớn.
- Vậy sao chị không dám ngủ?
- …
Có lẽ Đường Phiên Phiên thật sự mệt mỏi, không lâu sâu đã ngủ thiếp đi, mà trong lúc ngủ, trên mặt cô lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc này, Diệp Hạo vội rút thanh chủy thủ đồng trong ngực ra, hắn thấy rõ hoảng sợ trên mặt cô nàng giảm đi không ít.
- Mộng Ngạc này mạnh hơn hồn phách kia nhiều!
Lúc Diệp Hạo nói đến đây, hắn truyền Chân Nguyên vào thanh chủy thủ đồng, bỗng nhiên thanh chủy thủ phóng ra một tia kiếm ý lẫm liệt, mà Tu Sĩ bình thường không cảm nhận được kiếm ý này.
Nhưng Mộng Ngạc đang ẩn trong thân thể Đường Phiên Phiên lại nhạy cảm phát hiện, bởi vậy một lát sau, hoảng sợ trên mặt nàng mất đi hoàn toàn.
- Có tác dụng!
Nhưng lại có vấn đề, mình có thể uy hiếp Mộng Ngạc, nhưng không thể chém giết nó hoàn toàn được, trị được phần ngọn không trị gốc.
- Có lẽ phải đến lúc thăng lên luyện thể tầng một mới được.
Vốn cần nửa tháng nữa, hắn mới có thể đột phá đến luyện thể tầng một, nhưng bây giờ đã hắn không có nhiều thời gian như vậy, Diệp Hạo đoán phải một tháng nữa, bản thân mới có thể đột phá.
Sau khi Mộng Ngạc bị khiếp sợ yên tĩnh, hắn cũng yên lặng bắt đầu tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Đường Phiên Phiên từ từ tỉnh lại.
Khi cô mở hai mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt xa lạ.
“A!”
Cô nàng hét ầm lên.
- Đại tiểu thư, tôi dọa người như vậy sao?
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên, nói.
- Sao tôi lại ở đây?
- Có phải cô ngủ đến ngốc luôn rồi?
Diệp Hạo bó tay với bà cô này.
Đường Phiên Phiên vuốt mái tóc xõa tung, từ từ nhớ lại chuyện hôm nay, lúc này cô mới để ý tới cái chăn của mình đang bị kẹp chặt giữa hai chân, lúc này, cô mới vội che kín chăn lên người.
- Chị còn đủ quần áo đó, khổ quá!
- Tôi không nằm mơ.
Đường Phiên Phiên nghĩ đến chuyện này, cô vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Cô muốn mơ thấy ác mộng nữa à?
- Sao cậu làm được vậy?
- Nó…
Hai mắt Đường Phiên Phiên sáng rực nhìn thanh chủy thủ trong tay Diệp Hạo.
- Cho tôi mượn thanh chủy thủ một thời gian được không?
- Đưa chủy thủ cho chị cũng không sao, vấn đề là không có tác dụng.
Diệp Hạo nhẹ giọng nói.
- Có ý gì?
- Vừa rồi lúc tôi để thanh chủy thủ bên người cô, hoảng sợ trên mặt cô chỉ bớt đi thôi, nói cách khác Mộng Ngạc chỉ kiêng kị thanh chủy thủ này, có thể nó vẫn tiếp tục xâm nhập vào mộng cảnh của cô. Sau khi ta kích hoạt kiếm ý bên trong chủy thủ, Mộng Ngạc mới không xuất hiện trong mộng cảnh của cô nữa.
- Kích hoạt thế nào?
- Cô không làm được.
- Cậu không dạy sao biết tôi không làm được?
- Chị có đói bụng không?
- …
Đường Phiên Phiên sờ bụng một cái, mới cảm giác đói bụng.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Hơn mười tiếng.
“A.”
- Sao thế?
- Buổi chiều tôi còn có lớp đó?
- Buổi chiều tôi còn huấn luyện quân sự đó?
Đương nhiên, hắn đã nhờ Viên Cao Tinh xin nghỉ dùm.
Đường Phiên Phiên xoay người xuống giường chỉnh mái tóc lộn xộn của mình, sau khi trả phòng mới nghĩ đến một vấn đề.
- Thế Mộng Ngạc có xuất hiện nữa hay không?
- Không biết.
Diệp Hạo nói đến đây đã thấy ánh mắt phẫn nộ của người đẹp, đành phải lấp liếm.
- Mộng Ngạc bị tôi dọa rồi, nhưng không biết tối nay nó có xuất hiện hay không?
- Nếu xuất hiện thì làm sao bây giờ?
- Đi ăn gà trộn gỏi không?
- Diệp Hạo…
Đường Phiên Phiên cắn chặt răng tức giận nói.
- Cô muốn ăn không?
- Đừng nói sang chuyện khác!
- Ăn lẩu được không?
- Hôm qua vừa mới ăn xong.
- Vậy ăn món cay Tứ Xuyên.
- Món cay Tứ Xuyên quá cay.
- Vậy ăn đồ nướng.
- Được.
- Tiêu chuẩn ăn hàng ghê nha.
Diệp Hạo cười ha ha.
Đường Phiên Phiên nhìn bộ dạng của hắn, có xúc động điên cuồng đánh tẩng cho hắn một trận, nghĩ xong liền làm.
Nhưng cô còn chưa đánh trúng vào người Diệp Hạo đã bị đối phương nhanh chóng tránh đi.
Hai mắt cô nàng không khỏi sáng lên.
- Tốc độ phản ứng không tệ.
- Bình thường thôi…
- Thêm một quyền nữa.
Nói xong, Đường đại mỹ nữ lại ra thêm một đòn.
Mà Diệp Hạo thoải mái bắt lấy quả đấm của nàng, cô cố gắng kéo tay ra nhưng phát hiện không rút được, thấy vậy, cô đá một cước lên đùi Diệp Hạo.
Hắn buông lỏng tay đang bắt tay đối phương, rồi bàn tay nhẹ nhàng đánh vào đùi nàng.
Đường Phiên Phiên cảm thấy cú đá của mình giống như đá vào bông.
- Lực không mạnh, khoa chân múa tay…
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cậu giỏi như vậy?
Đường Phiên Phiên biết rõ Diệp Hạo đang dùng nhu kình, chỉ có người tu luyện vững vàng đến giai đoạn nhất định mới có thể nắm giữ nhu kình.
Dù huấn luyện viên của nàng, người đã đạt đến đai đen cấp sáu vẫn không nắm giữ được nhu kình.
Huấn luyện viên từng nói người có thể nắm giữ nhu kình có thể xưng đại sư.
Đại sư đó nha!
Cả Trung Quốc mới có bao nhiêu đại sư chứ?
Diệp Hạo còn trẻ tuổi nhưng võ học đã đạt tới trình độ đại sư.
- Bình thường thôi…
Diệp Hạo nhún nhún vai.
- Dạy tôi một chút điiii….
Cô nàng bắt đầu giở chiêu sở trường nhất của đám con gái, làm nũng, nhưng đụng phải Diệp Ca thì thua rồi.
- Không có thời gian!
Diệp Hạo từ chối không nghĩ ngợi.
Lúc Đường Phiên Phiên định nói gì đó, bên tai vang lên một giọng nói.
- Em gái, hẹn hò không?
Vẻ mặt nàng không vui nhìn qua một tên dáng vẻ lưu manh đang bỡn cợt cười cười.
- Sao thế, hẹn hay không? Em gái phải nói một câu chứ?
Khuê Ngũ thấy Đường Phiên Phiên không nói, lại hỏi tiếp.
- Không rảnh.
- Nhưng ông đây coi trọng em, hẹn hay không không do em quyết định!
Khuê Ngũ nói xong định kéo tay nàng.
Diệp Hạo bước lên trước quát.
- Cút.
Diệp Hạo không ngờ Khuê Ngũ thuận thế ngã xuống, sau đó ôm hai chân hét thảm.
- Đánh người, đánh người, đánh người rồi...
Đường Phiên Phiên giật mình, Diệp Hạo cũng choáng váng, cả hai đều cảm thấy chuyện chẳng lành.
Người này ăn vạ?
Theo Khuê Ngũ hét thảm, xung quanh có mười mấy nam nữ thanh niên xông tới.
- Có cần giúp đỡ không?
Một người phụ nữ hỏi.
- Gọi điện báo cảnh sát.
Khuê Ngũ vội nói.
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Diệp Hạo nhíu mày hỏi.
- Cậu đánh gãy chân tôi, rồi tùy tiện nhét tiền kêu tôi bỏ qua sao?
Khuê Ngũ nhìn Diệp Hạo, tức giận hét lớn.
- Nói cho cậu biết, không có cửa đâu.
- Không phải anh muốn lừa ít tiền sao?
Diệp Hạo cũng nổi giận.
- Gặp thứ gì đây không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT