- Bạn trai của người giàu nhất quốc gia - Bạch Phiên Phiên.
- Tiểu bạch kiểm a.
- Tiểu bạch kiểm? Nói đùa! Vô luận thế nào cũng không thể nói Diệp Hạo là trai bao được, với y thuật của hắn, nếu muốn kiếm tiền thì tám tỉ, mười tỉ không có vấn đề gì đâu.
- Tôi luôn ở nước người, không hiểu ý cậu là gì.
- Diệp Hạo có thể chữa trị đủ lại bện nan y trong nước và ngoài nước, thậm chí có tin đồn người vừa chết cũng có thể sống lại, anh cảm thấy y thuật như vậy sẽ không kiếm được tiền à? Nếu anh bị bệnh nan y không thể chữa thì dùng một nữa tài sản để mua một cái mạng, anh có đồng ý không?
- Thật hay giả?
- Chuyên gia Tây Âu đã tới nghiệm chứng, anh nói xem có giả được không?
- Trời ạ, lát nữa tôi phải qua làm quen mới được.
Diệp Hạo không kiên kỵ đánh Lâm Như Long, nhất thời Lâm Viễn Đồ đứng bên canh không kịp phản ứng, khi kịp phản ứng thì ông ta gầm lên:
- Diệp Hạo, cậu làm cái gì đấy?
- Dạy hắn làm người.
Diệp Hạo nói xong nhìn về phía Lâm Nhu Nhi trên đài cao.
Trong mắt hắn đầy thương tiếc.
Thật ra, vốn Diệp Hạo không muốn xuất hiện, nhưng ai ngờ Lâm Như Long nói chuyện khó nghe như vậy.
Lâm Viễn Đồ đang định nói gì thì Lâm Nhu Nhi đứng trên đài cao lạnh lùng nói.
- Lâm Như Long, cậu nói tôi ăn Lâm gia ở Lâm gia, chuyện này tôi không phủ nhận.
Lâm Nhu Nhi nhìn chằm chằm Lâm Như Long nói:
- Tôi đã từng ăn Lâm gia, ở Lâm gia, nhưng mà những năm này, tôi đã tạo ra cho Lâm gia ít nhất hơn bốn mươi triệu lợi nhuận.
- Những lợi nhuận này một phân tiền tôi cũng không lấy đi, thậm chí, thời điểm tôi đi cũng không mang theo một bộ quần áo nào.
Lâm Nhu Nhi chậm rãi nói:
- Thẻ ngân hàng của tôi, thẻ tín dụng, còn có thẻ mua hàng trả góp đều bị khóa hết.
- Thật ra cha cậu không nhất thiết phải làm tuyệt tình như vậy, cho dù không khóa tài khoản tôi cũng sẽ không lấy một đồng nào.
- Tình cảm bản thân không thể dùng tiền để cân nhắc được, nhưng từ lúc các người bắt tôi phải làm giao dịch kia, giữa chúng ta đã không còn thân tình nữa. Vì vậy, chúng ta dứt khoát thẳng thắn một chút, Lâm gia nuỗi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, tôi nghĩ tôi giúp các người tạo ra bốn triệu lợi nhuận cũng xem như đủ rồi chứ?
Toàn trường im lặng.
Thân thể Lâm Viễn Đồ lắc lư một cái.
Trong giọng của Lâm Nhu Nhi không có chút tức giận nào.
Tại sao không có tức giận?
Bởi vì thương tâm đến cực hạn a!
- Hay lắm.
Lương Tử dẫn đầu vỗ tay.
- Nói hay lắm.
La Nam cũng vô tay.
- Lâm Tổng, nếu thiệt thòi thì cũng là Lâm gia chịu thiệt.
Tổng giám độc Hoắc Lâm của Xưởng đóng tàu Bắc Phương cao giọng nói.
Nhưng toàn trường không có bao nhiêu người vỗ tay.
Bởi vì đa số người ở đây đều thuộc lớp quyền quý a.
Bọn họ không thấy Lâm Viễn Đồ làm sai. Nếu đổi thành bọn họ cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
- Lâm gia như vậy không cần cũng được.
Đúng lúc này, một cô gái mặc lễ phục màu tín vỗ tay nói.
Lập tức, toàn bộ quyền quý Ma Đô nhìn về cô gái này, sau đó, những quyền quý này cũng phụ họa vỗ tay lên.
Lâm Nhu Nhi kinh ngạc nhìn cô gái kia.
Cô không ngờ người này lại trước mặt mọi người ủng hộ bản thân.
Bạch Tố Tố!
Tổng Giám Đốc Bồng Lai Hội Sở.
Toàn bộ quyền quý Ma Đô đều có một thẻ hội viên của Hội Sở Bồng Lai, cho dù quyền quý ở Đế Đô cũng không ít người có thẻ hội viên.
Người được Bạch Tố Tố ủng hộ, ai dám không cho mặt mũi chứ?
Sắc mặt Lâm Viễn Đồ tái nhợt.
Quyền quý cao tầng thiên về một bên làm ông ta rất bất ngờ.
Ông cảm thấy mình giống như một thằng hề.
Nhưng bây chờ cho dù thế nào cũng không thể rời đi được, nếu không có người sẽ nói bản thân mình hẹp hòi.
Lúc này, màn hình sau lưng Lâm Nhu Nhi thay đổi.
Nói đúng hơn là trên hòn đảo số 3626 xuất hiện năm khu vực được đánh dấu đỏ.
- Lâm Tổng, thế này có ý gì?
Tổng giám đốc Hoắc Lâm của Xưởng đóng tàu Bắc Phương nói.
- Hoắc Tổng, không biết xưởng đóng tàu Bắc Phương của các ông có thể mở rộng xong hòn đảo này hay không?
- Không thể.
- Đó cũng là nguyên nhân tôi chia hòn đào này thành năm khu vực, Hoắc Tổng, Xưởng Đóng tàu Bắc Phương sẽ được chọn khu vực to nhất.
Lâm Nhu Nhi chủ một khu vực nói.
- Tôi không hiểu tại sao phải rút ngắn thời hạn của công trình xuống như vậy? Làm thế sẽ tăng rất nhiều chi phí!
Hoắc Lâm trầm giọng nói.
- Chuyện này tôi không tiện nói cho Hoắc Tông.
Lâm Nhu Nhi cười nói:
- Còn có một chuyện tôi muốn nói cho mọi người, chúng tôi sẽ quy vạch ra một con đường biển, đi trên đường này sẽ tuyệt đối an toàn không bị Yêu Thú tập kích quấy rối, nếu có tổn thất chúng tôi sẽ bồi thường gấp mười lần.
Lâm Nhu Nhi nói vậy làm những người ở đây khó hiểu.
Hòn đảo số 3626 cách bờ biển không gần nhaa.
Lúc đầu, họ cho rằng Lâm Nhu Nhi đã đàm phán trước với Quân Đội.
Nhưng bây giờ nghe cô nói vậy hình như không đơn giản!
Bởi vì, cho dù hạm đội của Quân Đội cũng thường có việc a.
Quân Đội cũng không thể một trăm phần trăm bảo vệ được, vậy sao Lâm Nhu Nhi có thể chắc chắn thế được?
- Khu vực này sẽ do Chu gia có thực lực hùng hậu phụ trách.
Lâm Nhu Nhi không giải thích mà chỉ một khu vực trên màn hình nói.
Trên mặt Chu Uyển Thanh lộ ra nụ cười.
- Lâm Tổng, hợp tác vui vẻ.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Lâm Nhu Nhi cười cười rồi cầm danh sách nói:
- Khu vực này sẽ do Yêu Đô Vương gia phụ trách.
Yêu Đô chính là tên gọi của Quảng Châu.
Lần này, người đại diện Vương gia đến đây là một thanh niên văn nhược.
Thanh niên này mỉm cười gật đầu với Lâm Nhu Nhi.
Cô cũng gật đầu đáp lễ sau đó đọc tiếp danh sách:
- Khu vực này để cho Tử La Lan phụ trách.
Toàn trường nhìn về phía ba nữ Tử La Lan.
- Hội Sở Tử La Lan không có thực lực này a?
- Chắc do Lâm Nhu Nhi đặc biệt chiếu cố rồi.
- Đúng vậy.
Ba nữ Lương Tử, La Mạn, Văn Lan tươi cười nói chuyện thân mật với Lâm Nhu Nhi.
Lúc này, Lâm Nhu Nhi chuẩn bị đọc người cuối cùng trong danh sách, cô nhìn đến cái tên trong danh sách trên mặt lộ vẻ phức tạp.
- Nếu tôi đoán không sau thì người cuối cùn này chính là Lâm gia hả?
Lúc này, Diệp Hạo nói.
Trong lòng Lâm Viễn Đồ chấn động.
- Nhu Nhi.
Lâm Viễn Đồ kêu.
- Không phải.
Lâm Nhu Nhi bỏ danh sách xuống, sau đó nhìn về phía một cô gái:
- Lam gia Macao.
Lam Thanh Thanh mặc quần áo xa hoa nghe vậy vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Một phần ba thu nhập của Lam gia bắt nguồn từ viễn dương mậu dịch, nhưng khi yêu thú xuất hiện tàn phá bừa bãi thì không thể không chấm dứt viễn dương mậu dịch được.
Có thể nói, thời gian qua Lam gia rất khó khăn.
- Đã xác định đủ năm nhà, mời đại diện năm nhà đi theo tôi.
Lâm Nhu Nhi nói tiếp.
Bây giờ là thời gian trao đổi cụ thể.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lam Thanh Thanh không có lập tức đi theo Lâm Nhu Nhi mà đi tới trước mặt Diệp Hạo:
- Chờ xong việc tôi sẽ tìm anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT