Ba tòa Tiên Sơn hạ xuống bay xung quanh Diệp Hạo, bảo vệ hắn ở giữa.
Lão giã ra tay trợ giúp kia biến sắc.
Bởi vì, dù ba tòa Tiên Sơn này tách ra uy lực bị giảm hơn phân nửa nhưng không phải ông ta có thể phá được.
A!
Khi ông ta tấn công Tiên Sơn thì nghe được một giọng kêu thảm thiết phía sau lưng.
- Không tốt.
Trong lòng lão giả trầm xuống, ngay sau đó, ông ta thấy một thân ảnh vọt về phía bản thân.
Không Vô Ấn!
Ba động đáng sợ như thủy triều đánh về phía ông ta.
Ánh sáng bảo vệ trên người ông ta bị phá hủy trong nháy mắt, sau đó, Pháp Y hộ thể cũng bị phá hủy.
- Lui!
- Ngươi thử lui xem?
Diệp Hạo cười lạnh quát.
Nếu chỉ đơn thuần xét Pháp Lực, Diệp Hạo có thể ngang hàng với Địa Tiên, nhưng mà thần thông của hắn vượt xa cùng giai, nếu không vượt cấp giết người được thì chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?
Phốc!
Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, lúc này ông mới chú ý tới thân thể mình đã biết mất một nữa, đã vậy còn bị Không Vô Ấn vây xung quanh.
- Không.
Lão giả ý thức được bản thân đang biến mất, cho dù muốn luân hồi vào Địa Phủ cũng không được.
Thời gian mấy hô hấp trôi qua, khi thân ảnh lão giả đã biến thành tro tàn, Diệp Hạo nhìn về thân ảnh ở sâu bên trong quặng mỏ.
Thân ảnh kia phát hiện Diệp Hạo nhìn thấy bản thân lập tức xé rách không gian chạy trốn.
Diệp Hạo đang định đuổi theo thì phát hiện ba đạo cấm chế đang ép bản thân xuống.
Diệp Hạo đành phải dừng lại.
- Tu sĩ đang đào quáng, các ngươi được tự do.
Giọng nói của Diệp Hạo vang lên khắp hầm mỏ.
Lúc trước, nếu không phải trong lúc chiến đấu, Diệp Hạo và hai vị Địa Tiên kia khống chế phạm vi tàn phá thì cho dù quặng mỏ này có kiên cố đến đâu chỉ sợ cũng bị phá hủy rồi.
- Nếu các ngươi mà không đi nhanh thì đại quân của Hỏa Kiếm Tông sẽ đến đây.
Diệp Hạo nói tiếp.
Nghe thấy câu này của Diệp Hạo, mấy ngàn tu sĩ trong hầm mỏ không do dự nữa mà nhao nhao chạy ra bên ngoài.
Diệp Hạo tiệu hoán hơn một trăm phân thân của mình vơ vét hết những Linh Thạch, còn bản tôn hắn thì đến trung tâm hầm mỏ.
Vừa bước vào, hắn cảm thấy có ba đạo kiếm quang đánh về phía bản thân.
Diệp Hạo không thèm để ý, ba đạo kiếm quang này đánh tới cách Diệp Hạo ba thước thì biến mất.
Diệp Hạo lườm ba trung niên nói:
- Cho các ngươi thời gian nửa canh giờ để viết ra Hỏa Kiếm Quyết, nếu không ta sẽ rút thần hồn của các ngươi ra đốt đèn trời.
Diệp Hạo nói xong, tạo ra ba không gian riêng ném ba trung niên này vào.
Trong này không có nhiều Linh Thạch như Diệp Hạo tưởng tượng.
Chỉ có tám ngàn Thượng Phẩm Linh Thạch, sáu vạn Trung Phẩm Linh Thạch và hại vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Hầm mỏ này đúng là Linh Mạch hiếm có a.
Số lượng Trung Phẩm Linh Thạch nhiều gấp ba lần Hạ Phẩm Linh Thạch, nói chất lượng tốt cũng không đủ để hình dung.
Diệp Hạo vung tay lên, toàn bộ Linh Thạch đều bị hắn thu vào, ngay sau đó, một đám phân thân của hắn cũng quay lại, đồng thời mang về không ít Linh Thạch.
Nhưng trước đó hắn đã chiếm được không ít Thượng Phẩm Linh Thạch nên đối với số lượng Linh Thạch này cũng không có cảm thấy nhiều.
Diệp Hạo không biết bản thân đã phá hủy quy củ, bởi vì cho dù Húc Nhật gia cũng không dảm cướp đồ của Hỏa Kiếm Tông.
Bởi vì, ngươi cướp ta thì sau này ta sẽ cướp lại của ngươi, đến lúc đó hai bên sẽ phải chịu tổn thất.
Hỏa Viêm Thành!
Diệp Hạo nghĩ một hồi cuối cùng quyết định trước khi đi sẵn tiện ghé thăm Hỏa Viêm Thành một chút.
Những tài nguyên ở đây.
Ngươi nhiều một chút thì ta thiếu một chút.
Vì vậy, hắn cướp tài nguyên của Đại Lục Chú Kiếm không cảm thấy áy náy chút nào.
Với thực lực hiện tại, ngoại trừ những Đại Tông Môn ra, không có thành trì nào hắn không cướp đồ được.
Sau khi chiếu có Hỏa Viêm Thành xong, Diệp Hạo tiếp tục đi về Thủy Kiếm Tông.
Ba trung niên kia vẫn ngoan ngoãn viết xong Hỏa Kiếm Quyết, sau khi lấy được Hỏa Kiếm Quyết Diệp Hạo vẫn giam giữ bọn họ, những người này không đến tám mươi một trăm năm thì đừng mơ được ra ngoài.
Có lẽ bởi vì đệ tử Thủy Kiếm Tông chỉ toàn là nữ, cũng có lẽ bởi vì Lý Cẩn Nhi nên Diệp Hạo chỉ giam giữ mấy đệ tử Chân Truyền của Thủy Kiếm Tông, ép họ viết ra Thủy Kiếm Quyết sau đó thả họ rời đi.
Nhưng đối với Thổ Kiếm Tông thì hắn không cần phải khách khí.
Diệp Hạo cướp đoạt một tòa thành lớn của Thổ Kiếm Tông, sau khi lấy được Thổ Kiếm Quyết hắn tiếp tục đi về Kiếm Sơn.
Kiếm Sơn!
Nơi đây được đệ nhất cao thủ Kiếm Vương của Chú Kiếm Đại Lục lưu lại vết kiếm nên mới có tên như vậy.
Có vô số cao thủ kiếm đạo của Đại Lục Chú Kiếm đã từng đi qua Kiếm Sơn, ý đồ muốn lĩnh ngộ Kiếm Vương Áo Nghĩa.
- Kiếm Vương.
Khi Diệp Hạo nghe Tiệp Nhi nói đến hai chữ này, hai mắt không khỏi sáng lên:
- Khẩu khí thật lớn a.
Diệp Hạo vừa nói ra câu này đã thấy sắc mặt Tiệp Nhi, Dư Nhi thay đổi.
- Sao vậy?
Diệp Hạo giật mình hỏi.
- Công tử, chẳng lẽ ngài không biết Kiếm Vương là Tổ Sư đã sáng lập ra Ngũ Đại Kiếm Tông chúng ta à?
Dư Nhi bất đắc dĩ nói.
Kiếm Vương là Tổ Sư của Ngũ Đại Kiếm Tông!
- Được rồi.
Diệp Hạo cũng không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Ba người đi tới Kiếm Sơn thấy ở đây đã tụ tập mấy vạn Tu Sĩ.
Những tu sĩ này đang đứng trước một Thạch Bi to lớn.
Thạch Bi cao vút trong mây, nhìn hết tầm mắt vẫn không thấy đỉnh.
Dù đang đứng cách Thạch Bi rất xa nhưng Diệp Hạo vẫn có cảm giác run sợ.
Hai con ngươi của hắn toát ra một đạo thần mang.
Nếu thật sự đây là nơi Kiếm Vương lưu lại vết kiếm thì vị Kiếm Vương này tuyệt đối không phải Chân Tiên.
Tu vi của Diệp Hạo đã cách Chân Tiên không xa, vì vậy chỉ dựa vào một Kiếm Sơn còn sót lại sau nhiều năm mà tâm thần thần đã sợ hãi thì làm sao có thể?
Diệp Hạo không biết Kiếm Vương có tu vi gì? Nhưng chắc chắn đã vượt xa Chân Tiên.
- Tiệp Nhi, ngươi biết Kiếm Vương có tu vi gì không?
Diệp Hạo hỏi.
- Tu vi của Tổ Sư Kiếm Vương đã vượt xa Chân Tiên, bởi vì năm đó bị hơn mười Chân Tiên vây công nhưng Tổ Sư chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lên thì toàn bộ đã biến thành tro tàn.
- Kiếm Vương từ Tiên Vực trở về hả?
- Rất nhiều người cũng suy đoán như vậy.
Nếu không phải vậy thì dù Kiếm Vương có mạnh hơn cùng giai mấy cấp độ thì cũng không thể mạnh như vậy được.
- Công tử, ba phần tu sĩ ở đây đều là người của Ngũ Đại Kiếm Tông, ngài có muốn dịch dung một chút hay không?
Dư Nhi nói.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi đưa cho hai nàng một cái túi càn khôn.
- Sau khi ngộ đạo xong ta sẽ rời khỏi nơi này.
Diệp Hạo nhìn hai nữ nói:
- Ta cho hai ngươi tài nguyên đủ để tăng đến Trọng Kiếp Cảnh.
- Công tử, ngài muốn đuổi bọn ta đi sao?
Tiệp Nhi sướt mướt nói.
- Ta chỉ sợ sau này sẽ không bảo vệ hai ngươi được.
Diệp Hạo nhẹ lắc đầu.
- Đi thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT