Đông Phương mỉm cười hắn vốn có khả năng trở thành Chân Tiên, Thiên Kiêu như hắn thực không có nguyện vọng tiến vào trong đó.
Bởi vì không đáng.
Thời gian dần qua có hơn phân nửa Thiên Kiêu rời đi.
Nhưng vẫn có gần một nửa Tu Sĩ lưu lại.
Bọn họ thật sự không quan tâm trở thành Chân Tiên, nhưng thứ họ quan tâm là truyền thừa Chân Tiên cùng Pháp Bảo.
Bởi vậy hơi chút chần chờ sau đó cũng leo lên con đường quỷ dị này.
Diệp Hạo và Tiệp Nhi, Dư Nhi đặt chân lên thông đạo này thì phát hiện nhị nữ đã biến mất.
Nơi này không thể vận dụng Thần Niệm.
Diệp hạo đành phải tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng nhị nữ.
Tìm không thấy hắn dứt khoát đi về phía trước.
Diệp Hạo nghĩ vậy nhấc chân tiến lên.
Vừa đi tới hắn liền giật mình.
Diệp Hạo chú ý tu vi của bản thân đang tăng lên.
Mà hắn đi càng nhanh thì tu vi lại tăng lên càng cao.
Bản thân Diệp Hạo đã đạt đến Trọng Kiếp Ngũ Chuyển, thế nhưng hắn vừa mới đi mấy bước đã đạt đến Trọng Kiếp Lục Chuyển.
Tình huống thế nào?
- Cái thông đạo này có thể gia tăng tu vi?
Diệp Hạo kinh nghi tự hỏi.
Nhưng nếu nói như vậy thì cũng phải có giải thích?
Không có năng lượng làm thế nào tăng lên tu vi?
Nhưng Diệp Hạo lại cảm thấy tu vi bản thân đạt đến Trọng Kiếp Lục Chuyển rất chân thực.
Không rõ ràng hắn đành phải hướng về phía trước tiếp tục đi đồng thơi tu vi cũng tiếp tục tăng lên.
Trọng Kiếp Thất Chuyển!
Trọng Kiếp Bát Chuyển!
Trọng Kiếp Cửu Chuyển!
Đến lúc này Diệp Hạo phát hiện tu vi bản thân đang hướng về bình chướng Tiên Cảnh.
Khóe miệng Diệp Hạo không khỏi lộ ra một vòng mỉm cười.
- Huyễn tượng rất thật nha.
Diệp Hạo vừa nói xong, không gian bốn phía bắt đầu vỡ vụn như tấm gương, Diệp Hạo nhìn thấy một thân ảnh bị xích sắt xuyên thấu đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
- Uy Võ Chân Tiên.
Diệp Hạo đánh giá trên dưới thân ảnh này nói.
Uy Võ Chân Tiên lúc này giống như một người sắp chết.
- Ngươi…ngươi sao có thể nhìn thấu huyễn tượng của ta?
Uy Võ trầm giọng hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy huyễn tượng của ngươi rất thực sao?
Diệp Hạo cười lạnh đáp trả.
- Trận pháp của ta thuộc về Tiên Trận a.
Uy Võ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Tiên Trận thì không có lỗ thủng hả?
- Không có khả năng, Tiên Trận này ta đã nghiên cứu hơn ngàn năm, nếu có lỗ thủng thì ta đã sớm tìm ra rồi.
Diệp Hạo cười cười nói:
- Ngươi đúng quá tự tin, lỗ thủng Tiên Trận này của ngươi lớn nhất là không có Trọng Kiếp Thập Chuyển?
- Trọng Kiếp Thập Chuyển?
Uy Võ nhìn Diệp Hạo như nhìn một tên ngốc.
- Ngươi có biết Nguyên Thần cơ bản không thể đi đến 10 trượng? Nói cách khác Trọng Kiếp Cảnh cơ bản không có Thập Chuyển.
- Ai nói cho ngươi?
- Đây là thường thức.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói.
- Vô luận Thanh Ma tiền bối hay Vô Cương tiền bối ở Tiên Vực đều đã trùng kích qua Trọng Kiếp Cảnh Thập Chuyển.
- Tiên Vực?
Cả người Uy Võ bị choáng váng.
- Ngươi đi qua Tiên Vực.
- Ta không có đi qua, nhưng hai vị tiền bối từng ở hạ giới có nói qua.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp lời.
- Còn ta đi đến Thập Chuyển không có vấn đề.
- Đây là cảm giác của ngươi thôi.
Uy Võ còn có chút không tin.
- Trở lại chuyện chính.
Diệp Hạo không muốn tiếp tục đề tài này với Uy Võ nữa.
- Ngươi làm cái Thành Tiên Lộ này vì cái gì?
- Thoát khốn.
Uy Võ chỉ xiềng xích trên người nói.
- Lấy thực lực Chân Tiên của ngươi mà cũng có người nhốt được ngươi?
- Không biết nữa.
Diệp Hạo có chút lộn xộn nói:
- Ngươi chắc chứ?
- Sau khi ta Độ Kiếp thành công thì trở về nơi này củng cố tu vi lúc đó ta bị đánh lén, sau đó ta phát hiện mình đã bị khóa chỗ này.
Uy Võ nói đến đây vẻ câm hận trên mặt còn hiện rõ mồn một.
Ánh mắt Diệp Hạo nhìn chằm chằm thân thể Uy Võ, sau đó hắn chú ý thấy Uy Võ chấn động xích sắt thì sẽ có từng dòng máu tươi theo xích sắt chảy xuống dưới.
- Ngươi biết phía dưới có gì không?
Diệp Hạo chỉ hướng máu tươi chảy xuống nói.
- Kẻ đánh lén ta hơn phân nửa ở ngay phía dưới, nhiều năm như vậy luôn uống Tiên huyết của ta.
Diệp Hạo không nghĩ Uy Võ sẽ nói ra những lời này.
- Sự việc rất khó giải quyết a.
Diệp hạo xoa xoa bàn tay nói.
- Kẻ này khẳng định đang chữa thương, bởi vậy ta phải mau chóng khôi phục.
Uy Võ nói đến đây trong mắt hiện lên vẻ tràn đầy kích động.
- Ta có một dự cảm, hôm nay ta sẽ thoát khốn.
- Ngươi chuẩn bị luyện hóa Tu Sĩ thâm nhập thông đạo?
- Không sai.
- Trên thông đạo đó có hai thị nữ của ta.
- Tiếp tục.
- Ngươi giết những Tu Sĩ kia ta không có ý kiến, nhưng không thể đụng vào người của ta.
- Ngươi cảm thấy có tư cách cùng ta mặc cả à?
Uy Võ chỉ Diệp Hạo ha ha cười nói.
Bất quá nụ cười của Uy Võ lập tức tắt.
Bởi vì tướng mạo của Diệp Hạo nháy mắt phát sinh thay đổi.
Mái tóc đen dài như thác nước, mắt sáng như ngôi sao.
Một bộ đồ đen, thần sắc bễ nghễ.
Cao ngạo!
Bá đạo!
Lăng lệ!
Ba động kinh thiên động địa từ trên ngươi Diệp Hạo tràn ra, loại ba động này làm Uy Võ cảm thấy kinh hãi.
- Loại ba động này có thể so với Chân Tiên.
Uy Võ mở to mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
- Hiện giờ ta có tư cách không?
Tâm Ma vừa nói vừa đi đến trước mặt Uy Võ, hai con ngươi đánh giá Uy Võ lộ ra vẻ nóng rực.
- Không biết khi luyện hóa ngươi có thể chuyển thành mấy giọt Tiên Dịch đây.
Ba động trên người Tâm Ma không kém gì so với Uy Võ thời kì toàn thịnh, chưa kể bây giờ Uy Võ đã bị giam cầm đại bộ phận tu vi.
- Ta sẽ lập tức phóng xuất hai thị nữ của ngươi.
Uy Võ túng quẫn thỏa hiệp.
Uy Võ luôn chú ý những việc trên thông đạo, làm sao không biết hai thị nữ của Diệp Hạo được.
Sau một khắc Tiệp Nhi cùng Dư Nhi xuất hiện bên người Tâm Ma.
- Đây là chỗ nào thế?
Tiệp Nhi và Dư Nhi một mặt hiếu kỳ bật thốt.
Tâm Ma lại lạnh lùng nói.
- Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Lời nói vừa dứt, Tâm Ma bẽ gãy một cánh tay của Uy Võ trước tiếng kinh hô của nhị nữ, tiếp đó cánh tay này hóa thành một cỗ lực lượng tinh thuần.
- Bản Tôn, cỗ lực lượng này ta hấp thu hay ngươi hấp thu.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi vỗ bờ vai hai nữ một cái.
- Các ngươi hiện tại nên áp chế tu vi, bởi vì cỗ lực lượng này có thể tăng tư chất của các ngươi.
Diệp Hạo cuối cùng cũng quyết định thành toàn cho hai nàng.
Dù sao hai nữ này cũng đi theo bản thân một hai tháng.
Tiệp Nhi, Dư Nhi đại hỉ.
Bởi vì lúc đầu các nàng đều chuẩn bị đột phá Nguyên Anh Cảnh, thế nhưng Diệp Hạo lại cho các nàng cơ hội tiếp tục tăng lên cảnh giới, bởi vậy các nàng không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Lúc hai nữ đang tu luyện, Diệp Hạo đứng dậy cầm một cái bình ngọc đi đến bên người Uy Võ.
- Ngươi làm gì?
Sắc mặt Uy Võ nghiêm túc hỏi.
- Không nên lãng phí.
Diệp Hạo nói xong, đặt bình ngọc vào chỗ cụt tay của Uy Võ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT