- Chỉ sợ những tu sĩ nào đều có tu vi Trọng Kiếp bát chuyển a, gia tộc nào lại có nhiều Trọng Kiếp cao gia vậy?
Đông Phương Uyển Nhi đang mộng đồng thời môt đạo phân thân lại lặng yên không một tiếng động đến bên người cô.
- Đông Phương tiểu thư, đi theo ta một chuyến a.
Đông Phương Uyển Nhi chuẩn bị xuất thủ bỗng nhiên đạo phân thân kia trong nháy mắt đã giam cầm tu vi cô, tiếp lấy ôm eo Đông Phương Uyển Nhi đi tới thành trì.
Cao thủ phòng đấu giá Húc Nhật chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Phương Uyển Nhi bị bắt cóc.
Đây cũng là chuyện không có biện pháp a.
Mấy vị cường giả Trọng Kiếp cao giai của phòng đấu giá Húc Nhật trước đó đã bị Lý Thiên Thiên đánh trọng thương, âm thầm ẩn tàng còn có phủ khố lại bị phân thân Diệp Hạo đánh trọng thương, bởi vậy chiến lược hiện tại chỉ còn Trọng Kiếp nhị chuyển, tam chuyển.
Cảnh giới như vậy mà dám tiến lên thì cũng chết a.
- Đi.
Ngay lúc Tiệp Nhi, Như Nhi đang ngáo ngơ một đạo âm thanh vang lên trong tay họ, chợt nhị nữ cảm thấy bị một lực lượng cường đại bao vây lại, kéo về phía Thành trì.
Bấy quá trái tim hai người đều nhấc lên.
Trong thành đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy quân đội thành trì khẳng định đã sớm phong tỏa, còn nữa trong thành trì còn có một vị cường giả Địa Tiên trấn giữ.
Nhưng khiến Tiệp Nhi, Như Nhi không nghĩ tới lúc đến thành trì đã thấy phòng tuyến thành trì đều bị xé rách, quân phòng thủ thì không biết đã chết biết bao nhiêu người.
Chuyện gì đây?
Tiệp Nhi, Dư Nhi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Hạo đương nhiên biết Lý Thiên Thiên thế thứ tám khẳng định đã xuất thủ.
Nếu không căn bản không có khả năng đáng vỡ trận pháp của thành trì này, lại còn không cần phải nói trong tòa thành trì còn có ba vị Địa Tiên.
Vừa vặn Diệp Hạo cũng không cần vận dụng Tâm Ma của mình, hắn cùng phân thân thuận lợi mang theo những Thiên Kiêu rời đi.
Đi qua mấy ngàn dặm Diệp Hạo mới ra lệnh phân thân cướp bóc tài phú của những gia hỏa này.
Kì thật cũng không vơ vét được gì tốt.
Đồ vật tu sĩ cơ hồ đều để trong túi Càn Khôn hoặc vòng cổ Không gian giới chỉ.
Diệp Hạo chỉ cần lấy những đồ vật này đi là được.
- Ngươi không sợ Kim Kiếm tông ta trả thù sao?
Tông Văn phẫn nộ nhìn thân ảnh già nua trước mắt nói.
- Ngươi không sợ nếu ngươi nói sẽ chọc giận ta sao?
Thân ảnh già nua nhàn nhạt hỏi, vị này không phải ai khác chính là phân thân Diệp Hạo.
Hiện tại Diệp Hạo cũng không nghĩ đến rêu rao quá mức.
Bởi vậy phân thân hắn biến thành bộ dạng khác.
Tông Văn chú ý tới ánh mắt dọa người của Diệp Hạo làm sao còn dám nói cái gì.
Không giống như những Thiên Kiêu khác Đông Phương Uyển Nhi mỉm cười dứt khoát lấy tất cả mọi thứ trên người giao ra.
- Trên người ta thật sự không còn cái gì nữa hết.
Đông Phương Uyển Nhi nói đến đây thần sắc cũng trở nên khẩn trương.
Đông Phương Uyển Nhi biết rõ tư sắc bản thân.
Mà đối phương hết lần này đến lần khác lại là một trung niên nam tử, nếu hắn nổi lên ý xấu thì thanh bạch của bản thân sẽ…
Diệp Hạo cười cười nói.
- Lần này ta chỉ vì tiền tài.
- Các ngươi có thể đồng thời xuất động nhiều cao thủ như vậy, theo lý thuyết thế lực sẽ không kém Húc Nhật gia chúng ta đâu.
Đông Phương Uyển Nhi chần chờ một chút vẫn hỏi.
- Ta không hiểu tại sao các ngươi sẽ vì một chút tài nguyên lại có thể mạo hiểm đắc tội với nhiều thế lực như vậy?
- Có một vài chuyện tương lai ngươi sẽ rõ.
Diệp Hạo nhìn Đông Phương Uyển Nhi nói.
- Ý ngươi nói, tương lai chúng ta sẽ gặp mặt?
Đông Phương Uyển Nhi nháy mắt nói.
- Ngươi cũng muốn gặt lại ta à?
Diệp Hạo cười ha ha quay người rời đi.
Đông Phương Uyển Nhi nhìn bóng lưng Diệp Hạo âm thầm ghi nhớ khí tức trên người hắn.
Đông Phương Uyển Nhi không hề hay biết khí tức trên người Diệp Hạo cũng không phải luôn cố định.
Dù cô có ghi nhớ cũng vô ích.
Tranh đoạt thiên kiêu của mười đại tông môn cùng với các loại vật đấu giá của phòng đấu giá Húc Nhật, Diệp Hạo hiện giờ có thể nói đầy bồn đầy bát.
Mà tin tức Húc Nhật thành bị cướp đã kinh động đến toàn bộ Nam Vực.
Trong nhất thời, toàn bộ Húc Nhật thành xuất hiện rất nhiều cao thủ đỉnh cấp của các đại tông môn.
Nhưng đáng tiếc dù có rất nhiều cao thủ truy lùng nhưng cũng không hề tìm được một dấu vết nào để lại.
Theo lý thuyết toàn bộ Chú Kiếm đại lục có thể xuất động nhiều cao thủ như vậy cũng không có mấy nhà, thế nhưng qua một đoạn thời gian các cô mới kinh ngạc phát hiện ai cũng không phải.
Chẳng lẽ Chú Kiếm đại lục xuất hiện một thế lực mới?
Thiên Lam Thành!
Một thành trấn quy mô trung đẳng ở Nam Vực.
Diệp Hạo mang theo Tiệp Nhi, Dư Nhi tới tòa thành trấn này.
- Công tử, chúng ta đến đây làm cái gì?
Tiệp Nhi tò mò hỏi.
- Kiếm tiền.
Diệp Hạo nhìn Tiệp Nhi một cái nói.
- Kiếm tiền?
Hai nàng liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tràn đầy nghi hoặc.
- Được rồi, hiện tại hai cô không cần đi theo ta nữa.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua phía ven đường đi liền nói.
- Công tử?
Tiệp Nhi biến sắc.
- Các cô ở xa nhìn được rồi.
Diệp Hạo nói đến đây nhấc chân đi đến chỗ cách đó không xa, dưới sự kinh ngạc của Tiệp Nhi, Dư Nhi lấy ra một cái chăn lông trải ra mặt đất rồi ngồi xuống, sau đó hắn đặt một bản vẽ trên mặt đất.
Hành động của Diệp Hạo rất nhanh đã thu hút sự chú ý của tu sĩ hai bên đường.
- Xin hỏi bản vẽ này là gì?
Một tu sĩ trung niên hỏi.
- Tàng bản đồ.
- Tàng bản đồ?
Tu sĩ trung niên kia khẽ giật mình.
- Tàng bản đồ từ đâu ra?
- Trước đó phòng đấu giá Húc Nhật đã đấu giá động phủ của Uy Võ Chân Tiên a.
Diệp Hạo nói không làm người ta kinh ngạc chết cũng không được, trong lúc nhất thời chấn nhiếp toàn trường.
- Ngươi nói đây là tàng bản đồ động phủ Uy Võ Chân Tiên?
- Chắc chắn trăm phần trăm.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp.
- Làm sao để chứng minh?
Lão giả trầm giọng hỏi lại.
Diệp Hạo cười cười tiếp lấy thân hình lóe lên trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt lão giả, lúc lão giả đang ngạc nhiên hắn xuất thủ điểm huyệt hắn.
- Bởi vì lúc ấy xuất thủ cũng có ta.
Diệp Hạo nhìn lão giả vung tay lên đã triệt hạ cấm chế trên người lão giả.
- Như vậy hiện tại ngươi đã tin tưởng ta chưa?
- Ta không hiểu vì sao ngươi dáng ngang nhiên bán tàng bản đồ này?
- Muốn đối phó với ta trừ phi phải xuất động cao thủ cấp bậc Địa Tiên, nhưng tòa thành này không có cao thủ Địa Tiên nào.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
- Về phần tu sĩ Trọng Kiếp cảnh, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.
Ánh mắt lão giả lóe lên một cái hỏi.
- Tàng bảo đồ này bao nhiêu tiền một bản?
- 1000 thượng phẩm Linh thạch.
- Sao đắc vậy.
Lão giả nhăn mày hỏi.
- Có mua hay không?
Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.
- Mua.
Lão giả cắn răng một cái ném cho Diệp Hạo một túi Càn Khôn.
Diệp Hạo kiểm tra một phen mới đưa một bản tàng bảo đồ cho lão giả.
- Ta nói cho ngươi biết người của ta cũng đang ở những trọng trấn chào hàng tàng bảo đồ, bởi vậy hiện tại cũng có không ít tu sĩ đang tiến về nơi đó.
Diệp Hạo thiện ý nhắc nhở.
- Nếu đến chậm thì ngươi ngay cả muốn uống nước cũng đừng hòng có.
- Đa tạ.
Lão giả chắp tay một cái cũng vội vàng rời đi.
Mà sau khi lão giả rời đi từng tu sĩ đều mua tàng bảo đồ trong tay Diệp Hạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT