Tiếu Lão Thực đau khổ chạy đến gần Diệp Hạo sau đó dùng khuỷu tay đẩy hắn một cái nói.
- Chạy cùng không?
Diệp Hạo đen mặt lại.
Cùng em gái cậu ấy!
- Cậu cũng chạy năm vòng.
Hạ Kinh chỉ Diệp Hạo nói.
- Vì sao chứ?
- Có phải cậu cùng phòng với ba người bọn họ?
- Đúng.
- Nếu cùng một phòng vì sao còn muốn đứng trong đội hình trong khi ba người khác như thế?
- Dưa theo lời thầy nói, có phải ba người bọn họ chết tôi cũng phải chết theo?
Diệp Hạo khinh bỉ nhìn ông thầy giáo trử tuổi trước mắt.
Sinh viên trong lớp cười ầm lên.
- Yên lặng.
Hạ Kinh gầm lên, tiếng cười mới im lại.
Hạ Kinh chỉ Diệp Hạo nói.
- Cậu chạy mười vòng cho tôi.
- Mười vòng không có ý nghĩa lắm.
Cả lớp không đoán được Diệp Hạo sẽ nói như vậy.
- Vậy chạy 20 vòng đi.
Hạ Kinh không ngờ Diệp Hạo mạnh miệng như vậy.
Diệp Hạo cười vỗ bả vai Tiếu Lão Thực nói:
- Chạy 20 vòng với tôi.
- Tôi - - tôi chạy không nổi đâu?
Tiếu Lão Thực giật nảy mình.
- Vậy cậu kéo tôi xuống nước làm gì?
Diệp Hạo tức giận nói, Tiếu Lão Thực còn chưa nói gì thì Diệp Hạo đã chạy xa rồi, hắn tự biết mình đuối lý nên cố gắng đuổi theo Diệp Hạo, nhưng sao có thể đuổi kịp Hạo ca ta được.
Diệp Hạo luôn duy trì tốc độ cao đều đặn, hắn nhanh chóng vượt qua hai người kia.
- Diệp Hạo, sao cậu cũng bị phạt chạy thế?
- Diệp Hạo, cậu đừng chạy nhanh như vậy chứ!
Nghe hai người gọi Diệp Hạo không để ý chạy qua luôn, lúc hắn chạy qua đội hình của lớp vội kêu lên.
- Vòng thứ nhất.
Ánh mắt Hạ Kinh hơi đổi.
- Nếu cậu có bản lĩnh, hãy luôn duy trì tốc độ này đi.
- Như thầy mong muốn.
- Nếu mười vòng sau cậu còn có thể duy trì tốc độ này, danh hiệu tiêu binh trong tay tôi sẽ thuộc về cậu.
Hạ Kinh thấy Diệp Hạo phách lối như vậy nói theo.
Diệp Hạo nghe vậy lập tức dừng lại.
- Nếu thầy không ngại, hãy cầm đồng hồ tính thời gian hộ tôi.
Diệp Hạo cười nói.
- Cậu giỏi lắm.
Hạ Kinh nói xong lấy đồng hồ ra nhìn.
- Tôi cũng muốn xem cậu có năng lực này hay không?
Diệp Hạo vừa mới chạy xa Hạ Kinh quay người nói với các bạn học.
- Toàn thể ngồi xuống.
Tất cả đám sinh viên bất kể nam hay nữ đều ngồi xuống.
- Mọi người cũng tính thời gian đi.
Hạ Kinh nói.
Cả lớp lấy điện thoại ra.
Hai vòng!
Ba vòng!
Bốn vòng!
Lúc Diệp Hạo chạy đến vòng thứ năm, cả đám nhìn hắn như quái vật.
Bởi vì một vòng thao trường của bọn họ tổng cộng 400 mét, nói cách khác, Diệp Hạo chạy 2 vòng rưỡi là 1000 mét, sinh viên chạy 1000 mét đều không có vấn đề.
Nhưng trong vòng thứ nhất, phần lớn bọn họ có thể chạy rất nhanh, nhưng đến vòng thứ hai tốc độ không sẽ dần chậm lại, nửa vòng cuối cùng đã mệt như chó rồi.
Mà Diệp Hạo thì sao?
Năm vòng đều duy trì tốc độ như vòng đầu tiên, thể chất tên này quá biến thái đó chứ
- Có phải tên này chuyên luyện chạy cự ly dài không?
- Cậu từng thấy người nào luyện chạy cự ly dài mà chạy nhanh như vậy chưa?
- Không biết mọi người có nghiêm túc tính thời gian hay không, thực ra thời gian mỗi vòng của Diệp Hạo đang giảm đi đó.
- Giảm đi? Có lầm không vậy?
- Xem kỹ sẽ biết.
Sắc mặt Hạ Kinh nghiêm trọng nhìn Diệp Hạo, hắn có mang đồng hồ quân dụng,
nên biết rõ cậu học sinh kia nói chính xác, mỗi vòng Diệp Hạo đều rút ngắn một đến hai giây.
Tám vòng!
Chín vòng!
Lúc Diệp Hạo chạy được mười vòng, hắn dừng trước mặt Hạ Kinh cười nhạt.
- Có phải tôi đạt được danh hiệu Tiêu Binh rồi không?
- Thể chất của cậu rất mạnh, có hứng thú gia nhập quân đội chúng tôi không?
Ánh mắt Hạ Kinh nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- No no, không có hứng thú.
- Vậy quá đáng tiếc rồi!
Hạ Kinh nói đến đây lại nói chuyện khác.
- Danh hiệu tiêu binh là của cậu, nhưng cậu còn phải chạy mười vòng nữa.
- Ừm.
Diệp Hạo chiếm được câu trả lời chắc chắn của Hạ Kinh, lại bắt đầu chạy tiếp. Nhưng mười vòng sau, hắn cố ý chạy chậm lại, lúc quay lại còn cố ý thở hồng hộc, chứ nếu cứ chạy như không có chuyện gì xảy ra, người ta sẽ bắt hắn đi nghiên cứu mất.
Huấn luyện quân sự chỉ tiến hành huấn luyện một số động tác đi, nghiêm, nghỉ đúng chuẩn quân đội, nhưng cần thời gian phối hợp nhịp đều.
Hạ Kinh dạy khoảng 1 tiếng mới cho đám sinh viên đã được nuông chiều từ bé nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Kinh hạ lệnh nghỉ ngơi, gần như cả đám không để ý hình tượng mà ngồi bệch xuống đất, cho dù nữ sinh cũng vậy.
Thời tiết Ma Đô rất nóng cho dù đã giữa tháng chín.
Bởi vậy, phần lớn các bạn trong lớp đều mồ hôi đầm đìa, vì không để khác người, Diệp Hạo đành phải ép ra chút mồ hôi trên mình.
- Huấn luyện viên quá độc ác rồi.
Viên Cao Tinh cười khổ nói.
- Đâu có ai mới bắt đầu đã dạy suốt 1 tiếng chứ?
Tiếu Lão Thực gật đầu đồng ý.
- Tôi đi mua nước.
Trịnh Tiểu Long nói xong, đứng dậy chạy tới căn tin trường. Lúc này, có không ít sinh viên đang ở đây mua đồ uống.
Lát sau, cu cậu cầm một chai hồng trà lạnh tới.
- Sao cậu mua có một chai thế?
Tiếu Lão Thực khẽ giật mình.
- Cậu không có nhờ tôi mà.
Trịnh Tiểu Long kinh ngạc trả lời.
- Tôi không nhờ cái cậu không mua à?
Tiếu Lão Thực không còn gì để nói.
- Tôi mua nhưng nhỡ đâu cậu không uống, chẳng phải lãng phí?
Trịnh Tiểu Long nói xong, bắt đầu uống nước, còn Tiếu Lão Thực há to miệng nhưng không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Trương Lan đi đến bên cạnh Diệp Hạo, đưa cho hắn một chai nước lọc.
- Cho anh.
Hành động của Trương Lan làm cả đám đều khiếp sợ và hâm mộ.
Trương Lan rõ ràng có ý với Diệp Hạo!
Diệp Hạo nhận lấy.
- Cảm ơn.
- Đừng cảm ơn bằng miệng, làm gì thực tế đi.
Trương Lan mỉm cười nói.
Vẻ mặt Diệp Hạo cứng đờ.
- Được rồi, muốn làm gì?
- Buổi trưa tôi muốn mua chút đồ dùng hàng ngày, nhưng thân gái như tôi xách không hết.
Trương Lan nói khẽ.
- Ừm, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, chúng ta đi siêu thị.
- Hay đi Carrefour đi, ở đó có nhiều đồ.
- Cũng được.
Đợi Trương Lan rời đi, Viên Cao Tinh hâm mộ nói.
- Diệp Hạo, được đó, mới đó đã gần chiếm được hoa khôi của lớp rồi!
- Chớ nói lung tung.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Chúng tôi chỉ là bạn.
- Nếu bạn bình thường, sao Trương Lan không rủ tôi?
Có ai tin hắn mới lạ.
- Chắc vì tôi hơi đẹp trai, nhỉ?
Cả đám khinh bỉ nhìn hắn, nhưng sắc mặt ba người nhanh chóng thay đổi khi nhìn thấy một người đi tới, Bạch Hà.
Bạch Hà mặc quân trang, nhìn qua bộ ngực có vẻ đồ sộ hơn, nhưng vị này có một gương mặt trẻ con, đập rất mạnh vào thị giác nha, điển hình cho câu nói mặc học sinh, thân hình phụ huynh a.
- Diệp Hạo, đây, tôi đặc biệt mua cho anh đó!
Bạch Hà nói xong câu đó, nhanh chóng chạy mất.
Mà không ai chú ý tới đôi mắt cô nàng đang lóe lên vẻ đắc thắng vì âm mưu đã thực hiện được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT