Bản tôn Diệp Hạo chỉ có tu vi Trọng Kiếp ngũ chuyển, nhưng Tâm Ma Diệp Hạo lại đến Trọng Kiếp thập chuyển a, luận chiến lược phải tương đương với Chân Tiên.
Chân Tiên a!
Cả đại lục này cũng không có bao nhiêu người a.
Chân Tiên tồn tại phải hạn chế rất nhiều thứ.
Nếu không một khi phát hiện sẽ bị Thiên địa triệu hoán.
Nhưng Diệp Hạo lại không bị vấn đề này.
Về phần trước kia tại sao Diệp Hạo lại thua dưới tàn niệm thế thứ tám của Lý Thiên Thiên vì sợi tàn niệm đó có tu vi Chân Tiên cao giai, nếu không dựa vào thần thông khủng bố của Diệp Hạo thì làm sao lại đánh không lại được.
Chính vì vậy nên Diệp Hạo mới dám tùy tiện đi vào Chú Kiếm Đại lục.
Húc Nhật gia có mạnh hơn thì có được mấy cường giả Chân Tiên?
Hai hay ba người đây?
Mà du coi như không địch lại thì triệu hồi ra phân thân vẫn có thể toàn thân mà lui.
Còn nữa Diệp Hạo cũng đang tăng lên rất nhanh, bởi vậy cũng không còn lo lắng vấn đề này.
- Ta đến Húc Nhật thành chủ yếu muốn nhìn một vài đồ vật cần thiết.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Nếu ta cứ trắng trợn cướp đoạt thì sẽ bõ lỡ rất nhiều đồ tốt.
Diệp Hạo vừa nói vừa bước tới một tửu lâu xa hoa.
Húc Nhật tửu lâu!
Dám ở Húc Nhật thành treo lơ lửng bảng hiệu như vậy chỉ có thể là sản nghiệp của Húc Nhật gia.
- Phòng riêng.
Diệp Hạo nhìn tiểu nhị một cái nói.
- Thật sự xin lỗi, phòng riêng không có.
Tiểu nhị khó xử nhìn Diệp Hạo một cái nói.
- Nếu không thì đại sảnh? Bên kia có một cái bàn.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.
- Vậy thì đại sảnh cũng được.
Ba người Diệp Hạo ngồi xuống, tiểu nhị đã đưa ra ba cuốn thực đơn.
- Ba vị khách quan, xin mời gọi món.
Diệp Hạo nhận một quyển thực đơn lật qua tờ thứ nhất, quét qua phần giá cả đồ ăn, lông mày không khỏi nhảy lên một cái.
- 108 trung phẩm Linh thạch.
Diệp Hạo nhìn giá của những món khác, phát hiện đều tính bằng trung phẩm Linh thạch.
Kì thật tu sĩ sau khi đến Phân thân cảnh, sẽ không còn dùng hạ phẩm Linh thạch nữa, lúc này tu sĩ sẽ dùng loại cao cấp hơn gọi là trung phẩm Linh thạch để tu luyện.
Bất quá động một tí một món ăn đã tốn mấy chục trung phẩm Linh thạch cũng có chút đại gia quá đi.
- Cái này cũng quá đắt đi.
Tiệp Nhu nhìn một hồi không nhịn được nói thầm.
- Vị tiểu thư này, sở dĩ đồ ăn của Húc Nhật tửu lâu chúng tôi mắc do tất cả vật liệu sử dụng đều rất hiếm thấy.
Diệp Hạo liếc qua thanh niên mặc cẩm bào bên cạnh mình nói.
- Cút.
Gọn gàng dứt khoát!
Thanh niên cẩm bào giận tím mặt.
Mà ngang lúc hắn định hành động một bóng người xinh đẹp đã ngăn hắn lại.
- Tỷ, tỷ làm cái gì vậy?
- Xin lỗi đi.
- Tỷ nói cái gì thế?
Thanh niên cẩm bào tựa hồ không ngờ tới tỷ tỷ mình lại bắt đi xin lỗi một gia hỏa dung mạo tầm thường kia.
- Xin lỗi đi, không nghe ta nói sao?
Âm thanh lạnh lùng của bóng hình xinh đẹp vang lên.
- Nếu không hiện tại, ta sẽ gọi người trong tộc đưa đệ về.
- Đừng đừng.
Thanh niên cẩm bào nghe thế sắc mặt đại biến, tiếp lấy bất đắc dĩ chắp tay nhìn Diệp Hạo.
- Vừa nãy đã đắc tội đạo hữu, xin thứ lỗi.
Diệp Hạo cũng không phải loại người hẹp hòi không tha cho ai.
Dù tiểu tử này không tình nguyện nói xin lỗi, hắn vẫn quyết định không truy cứu.
- Được rồi, đi thôi.
Bóng dáng xinh xắn kia lại nói khẽ.
- Vừa nãy đệ đệ tôi nói năng lỗ mãng, mong huynh đài đừng trách, để biểu đạt áy náy, toàn bộ bữa ăn hôm nay hãy tính cho ta tôi.
Diệp Hạo ngẩn người.
Ánh mắt hắn bây giờ mới rơi vào trên người bóng hình xinh đẹp đang nói chuyện.
Một bộ cung trang xanh nhạt vây lấy dáng người nóng bỏng, hai con mắt giống như ngôi sao sáng lấp lánh, hai gò má đẹp không tì vết cùng với nụ cười nhẹ, nữ tử này luôn cho người khác cảm giác dịu dàng.
- Không cần.
Tâm thần Diệp Hạo vô cùng cường đại, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Nhìn Diệp Hạo cự tuyệt, Phương Phỉ cũng không kiên trì nhìn tiểu nhị nói.
- Tiểu nhị, còn có phòng riêng không?
- Khách quan đến thật không đúng lúc, phòng riêng mới hết từ một khắc trước, mà đây cũng là chiếc bàn cuối cùng.
Tiểu nhị mới nói tới đây tròng mắt chuyển một cái nói.
- Nếu không thì mọi người ngồi chung được không?
- Cái này…
Phương Phỉ hơi đắn đo nhìn về phía Phương Minh.
Phương Minh lại móp méo miệng nói.
- Đệ muốn ăn canh cá quế ở đây.
Phương Phỉ đành phải nhìn Diệp Hạo.
- Đạo huynh, ngươi xe006D…
- Vậy thì ngồi chung đi.
Diệp Hạo thờ ơ đáp.
- Đa tạ.
Phương Phỉ vội vàng cám ơn.
Một lát sau Diệp Hạo nhìn Tiệp Nhi, Dư Nhi nói.
- Hai người các cô gọi xong rồi sao?
- Công tử, đồ ăn ở đây có phải quá mắc hay không?
Tiệp Nhi, Dư Nhi thật sự rất thích mấy món ăn này, nhưng giá tiền lại quá cao.
Đương nhiên lấy giá trị của các cô không phải không trả nổi, nhưng Diệp Hạo làm sao có thể cho các cô trả được chứ.
- Những ngày này, ta đoạt được hơn hai mươi vạn thượng phẩm Linh thạch, về phần trung phẩn cũng phải hơn trăm vạn, những Linh thạnh này cũng không cần giữ lại làm gì.
Diệp Hạo truyền âm nói.
Hai nữ cũng yên tâm gọi món.
Đợi hai người gọi xong Diệp Hạo mới gọi thêm hai món ăn.
Một màn này khiến Phương Phỉ cùng Phương Minh đang lật thực đơn cũng phải kinh ngạc, bởi vì tổng những thức ăn này cũng phải hơn 3000 Linh thạch a.
Phải biết giá trị của tu sĩ Kim Đan kì cũng mấy ngàn trung phẩm Linh thạch.
Có thể nói không có gia thế nhất định thì cũng đừng đến nơi này tiêu phí.
Phương Minh lơ đãng nhìn Tiệp Nhi, Dư Nhi một cái trong lòng không khỏi dâng lên một trận lửa nóng.
Bởi vì lúc này Phương Minh mới chú ý tới hai người Tiệp Nhi, Dư Nhi dĩ nhiên đều có tu vi Kim Đan kì.
Phương Minh sở dĩ có thể xem thấu tu vi hai người cũng do tu vi hắn đã đạt đến Kim Đan lục chuyển.
- Hai vị này là gì của ngươi?
Phương Minh nhìn Diệp Hạo hỏi về Tiệp Nhi, Dư Nhi.
- Thị nữ.
Diệp Hạo thản nhiên đáp.
- Thị nữ?
Trên mặt Phương Minh lộ vẻ vừa sợ hãi lẫn vui mừng nói.
- Ra giá đi, ta muốn mua bọn họ.
Nghe được giọng tiểu thiếu gia của Phương Minh, Tiệp Nhi, Dư Nhi cảm giác mình đang nhìn người ngu.
Có lẽ Phương Minh còn không biết thân phận Diệp Hạo.
Thế nhưng hai người cô sao lại không biết được đây?
Dám có chủ ý mua thiếp thân thị nữ của Thiếu tông chủ Mộc Kiếm tông, vị này không phải mới bị lừa đá a?
- Không được hồ nháo.
Sắc mặt Phương Phỉ đại biến nói.
Diệp Hạo cũng đã nói ra thân phận Tiệp Nhi, Dư Nhi.
Vận cũng đồng nghĩa thân phận Diệp Hạo không hề đơn giản.
Phải biết không phải ai cũng có thị nữ có ti vu Kim Đan cả.
- Tỷ, đệ thích hai thị nữ này.
Phương Minh trầm giọng nói.
- Mặc kệ bao nhiêu tiền đệ phải mua cho bằng được.
- Ở trong lòng ngươi, thứ gì cũng có thể lấy kim tiền ra đổi sao?
Sắc mặt Diệp Hạo khó coi hỏi.
- Chỉ là hai thị nữ thôi mà.
Phương Minh thản nhiên đáp lời.
Diệp Hạo cười lạnh một cái lấy ra một chuôi kiếm thả lên bàn, ba động thuộc về thượng phẩm Linh bảo tức khắc lan tỏa ra bốn phía.
- Tin tưởng chư vị đều biết rõ đây là cái gì.
Diệp Hạo quét qua bốn phía nói.
- Ta muốn dùng chuôi Thượng phẩm Linh kiếm này để mua cái đầu của hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT