Trong lòng Bạch Thi Văn rống lên, khó khăn bước chân lên ba mươi ba giai.
Nhưng mà Bạch Thi Kỳ dù cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển chân mình được, cuối cùng, cô phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã lên bậc thang.
- Thi Kỳ.
Bạch Thi Văn hoảng sợ nói.
- Ca, muội xin lỗi.
Bạch Thi Kỳ ảm đạm nói.
- Không trách muội, muội đã cố hết sức rồi.
Bạch Thi Văn vội vàng an ủi.
Hắn biết muội muội mình đã đạt đến cực hạn, nếu không sẽ không phun ra tâm huyết.
Diệp Hạo ngồi xổm bên cạnh Bạch Thi Kỳ.
Cô cười khổ nhìn Diệp Hạo:
- Huynh không cần chờ ta đâu.
- Cô có muốn đi lên hay không?
Diệp Hạo không trả lời mà cười hỏi.
- Muốn, nhưng mà…
Bạch Thi Kỳ vừa nói tới đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang:
- Nắm lấy tay tôi.
- Cái gì?
Cô khẽ giật mình.
- Nắm tay tôi đi.
Diệp Hạo nhìn Bạch Thi Kỳ nói.
Cô nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.
Cô không hiểu tại sao Diệp Hạo lại muốn mình nắm tay mình làm gì?
Nhưng mà cô vẫn đưa cánh tay mềm mại của mình ra.
- Tôi cho cô một cơ duyên.
Diệp Hạo nắm tay Bạch Thi Kỳ nói khẽ.
Cô giật mình.
Chợt cô cảm thấy thương thế trên người mình đã khỏi hắn, sau đó tu vi bản thân cũn bắt đầu tăng lên cực nhanh.
Phân Thân Trung Kỳ!
Tu vi bản thân trong thời gian cực ngắn từ Phân Thân Sơ Kỳ tăng lên Phân Thân Trung Kỳ, cùng lúc đó, cô cảm thấy bản thân có gì đó khác trước kia, nhưng cụ thể là gì thì cô lại không biết được.
Diệp Hạo cười rồi thả tay Bạch Thi Kỳ ra.
Diệp Hạo sử dụng Bản Nguyên Ngộ Đạo Thụ còn xót lại, nếu không thì sao có thể trợ giúp Bạch Thi Kỳ tăng tư chất được?
Nhưng Diệp Hạo cũng không giúp cô tăng lên quá nhiều.
- Huynh giúp ta tăng lên tu vi?
Bạch Thi Kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Cô cảm thấy chỉ là tu vi à?
Diệp Hạo cười đáp lại:
- Bây giờ cô thử leo lên tiếp đi.
Bạch Thi Kỳ không hiểu ý Diệp Hạo.
Nhưng cô vân ôm tâm lý may mắn bước lên trên.
Ngay lúc cô bước lên một bước, cả người lập tức choáng váng.
Làm sao có thể?
Vừa rồi rõ ràng bản thân mình không thể động a!
Bây giờ sao lại dễ dàng như thế rồi?
Cô đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo, cô hy vọng Diệp Hạo sẽ cho mình đáp án.
- Có lẽ ba mươi ba giai không phải giới hạn của cô đâu.
Diệp Hạo nói xong nhẹ nhàng đi lên phía trước.
Nhàn nhã dạo chơi, ngắm nhìn bốn phía.
Diệp Hạo có chỗ nào giống gặp khó khăn đâu?
Bạch Thi Kỳ nhấc chân đuổi theo Diệp Hạo.
Ba mươi ba giai!
Ba mươi bốn giai!
Ba mươi lăm giai!
Khi cô chạy lên tới đây mới bắt đầu cảm thấy có áp lực.
- Thi Kỳ.
Lúc này, cô nghe được ca ca mình gọi.
Bạch Thi Kỳ quay người lại nhìn Bạch Thi Văn đang đứng ở ba mươi ba giai.
Sắc mặt hắn lúc này giống như thấy quỷ:
- Thi Kỳ, muội… sao muội làm được vậy…?
Cô chần chờ một chút rồi nói chuyện vừa xảy ra cho Bạch Thi Văn nghe.
Hắn run lên một cái, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ người này giúp em tăng Linh Căn?
- Linh Căn có thể tăng lên hả?
Theo bản năng, Bạch Thi Kỳ cảm thấy chuyện này không thể, nhưng nếu không phải Linh Căn của bản thân tăng lên thì sao có thể leo lên đến ba mươi lăm giai được?
Lúc này, toàn trường phát ra tưng tiếng kinh hô.
Bạch Thi Văn và Bạch Thi Kỳ ngẩn đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Diệp Hạo đang đứng ở vị trí bốn mươi bốn giai.
- Chân Truyền Đệ Tử.
- Lại xuất hiện một chân truyền đệ tử mới.
- Nhìn bộ dáng người này rất có khả năng đi lên năm mươi lăm giai nha.
- Không có khả năng! Mười năm rồi chưa có ai lên được đến năm mươi lăm giai đâu.
- Đúng vậy, người này có khả năng leo đến năm mươi giai, còn về năm mươi lăm giai, hơn phân nữa là không có khả năng.
Nhưng khi Diệp Hạo vẫn không giảm tốc độ đặt chân đến năm mươi bốn giai thì những tu sĩ không tin Diệp Hạo có thể đặt chân đến năm mươi lăm giai lập tức im bặt.
Diệp Hạo vẫn như cũ không biểu hiện ra một chút gian nan nào.
Như vậy, Diệp Hạo đặt chân đến năm mười lăm giai như ván đã đóng thuyền.
Sau một khắc, Diệp Hạo đã đặt chân lên năm mươi lăm giai của Đăng Vân Khê, cùng lúc đó, một cột sáng từ Đăng Vân Khuê bắn lên bầu trời.
Xoát!
Không đến một hô hấp, một lão giả đã xuất hiện giữa không trung.
Hắn đánh giả Diệp Hạo một chút nói:
- Tiểu oa nhi này không tệ.
- Mai Lão Quái, nếu đã biết rõ tiểu oa nhi này không tệ thì đừng chà đạp trong tay mình.
Lão giả này vừa nói xong, một giọng nói khác vang lên, sau đó, một lão bà tóc trắng xuất hiện trước mặt ông ta.
- Đào Vân Bích, tiểu tử này ta vừa nhìn đã thích, bà hãy bỏ những thứ yêu thích đi.
Lão giả này lạnh lùng nói.
- Bảo ta bỏ xuống những thứ yêu thích à? Ông cũng xứng?
Lão bà lườm lão giả kia nói.
- Có muốn đánh một trận hay không?
Mai Lão Quái hừ lạnh nói, sau đó, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
- Ai sợ ai?
Đào Vân Bích trừng mắt rồi quải trượng trong tay lập tức biến thành một thanh trường kiếm.
Trong lúc hai người đang giương cung bạt kiếm thì một trung niên văn sĩ xuất hiện ở giữa bọn họ.
- Hai vị, chẳng lẽ hai người không chú ý tới tiểu từ này đã đặt chân đến sáu mười giai sao?
Hắn chỉ tay vào Diệp Hạo nói.
Mai Lão Quái và Đào Vân Bích sợ hãi nhìn xuống.
Hai người thấy Diệp Hạo đang không nhanh không chậm bước đến sáu mươi mốt giai.
- Chẳng lẽ tiểu tử này có thể vượt qua thiếu tông chủ hay sao?
Đào Vân Bích giật mình nói.
- Không phải không có khả năng này.
Mai Lão Quái trầm giọng nói:
- Tiểu tử này còn chưa biểu lộ ra chút nào không chịu nổi a.
Sáu mươi ba giai!
Sáu mươi bốn giai!
Khi Diệp Hạo đặt chân đến sáu mươi lăm giai, cường giả chú ý đến hắn càng nhiều.
Bởi vì nếu Diệp Hạo đặt chân đến sáu mươi sáu giai thì có khẳ năng uy hiếp đến địa vị Thiếu Tông Chủ.
Sáu mươi sáu giai!
Diệp Hạo không dừng lại chút nào bước chân lên sáu mười sáu giai.
Toàn trường bạo phát ra một trang cảm thán.
- Tiểu tử này là ai?
- Thật quá bá đạo rồi?
- Có chuyện vui để xem rồi.
- Không biết Thiếu Tông Chủ có thể dung được tiểu tử này hay không?
- Bây giờ, không phải Thiếu Tông Chủ có thể dung tiểu tử này hay không mà tiểu tử này có hướng Thiếu Tông Chủ khiêu chiến hay không, chẳng lẽ ngươi không phát hiện hắn đã đặt chân đến sáu mươi bảy giai hả? Nhìn bộ dáng của hắn thì cho dù bảy mươi giai cũng không có vấn đề gì, nói cách khác, tư chấn của mười này xa xa cao hơn Thiếu Tông Chủ, ngươi cảm thấy tông môn sẽ để Thiếu Tông Chủ đối phó hắn không?
Giữa không trung, một trung niên mặc Bác Quái Đạo Bào nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.
Người trung niên này không phải ai khác chính là Tông Chủ của Mộc Kiêm Tông… Vương Thiên Dực.
Lúc đầu, ông ta cảm thấy đệ tử Từ Thiếu Kiện của mình là kỳ tài ngút trời, nhưng bây giờ so sánh với tiểu tử đang trèo Đâng Vân Thê bên dưới thì không tính là gì cả.
Vương Thiên Dực đã quyết định, dù bất cứ giá nào cũng phải thu Diệp Hạo về dưới trướng mình, dù từ bỏ Từ Thiếu Kiện cũng sẽ không tiếc.
Bảy mươi mốt giai!
Bảy mươi hai giai!
Bảy mươi ba giai!
…
Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng, hắn không nhanh không chậm trèo lên Đăng Vân Thê.
Lúc này, tu sĩ toàn trường đã sớm không biết nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT