Chín đầu Giao Long lôi kéo một tôn Ngọc xa lái ra khỏi hắc động, phía trên ngọc Xa có một trung niên mặc Long bào.
Trung niên này mặc bộ giáp như của hoàng đế thường thấy trong các bộ phim cổ trang.
Dù không nói một lời, nhưng trên người hắn ta toát ra khí cao sang bức người.
- Diệp huynh.
Hoàng Âm Quân vươn người đứng dậy, chắp tay chào Diệp Hạo.
Diệp Hạo lại cười nói.
- Người này nói tôi không mời nổi Âm Quân Địa Phủ, bởi vậy tôi mới mạo muội mời Hoàng huynh đến trấn tràng một phen.
- Diệp huynh nói chuyện này sao?
Hoàng Âm Quân giả bộ không vui hỏi lại.
- Chuyện của huynh cũng chính là chuyện của ta, không cần xa lạ với ta như vậy.
Nghe Diệp Hạo chậm rãi nói chuyện với Âm Quân Địa Phủ, Văn Ngọc không thể tưởng tượng nổi mà trợn mắt há hốc mồm.
Cô biết rõ cho dù Địa Tiên bình thường cũng không có tư cách nói chuyện ngang hàng cùng Địa Phủ.
- Diệp tiền bối, tôi sai rồi.
Văn Ngọc vội nói.
- Sai?
Diệp Hạo quét bốn phía một cái rồi nói tiếp.
- Cô cảm thấy một câu nói nhẹ nhàng như vậy đã có thể xóa bỏ sai lầm của mình?
- Diệp tiền bối, nếu cậu tha thứ cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật.
Văn Ngọc nhận thấy Diệp Hạo không có ý muốn tha thứ cho mình mới vội nói.
- Tôi không có hứng thú với bí mật của cô.
- Tiền bối không có hứng thú với việc tại sao tôi chỉ mới 24 tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh cảnh bát chuyển sao?
- Năm nay tôi cùng lắm 21 tuổi đã đến Trọng Kiếp cảnh đấy thôi.
Diệp Hạo lườm Văn Ngọc một cái nói.
Trái tim Văn Ngọc đập lệch một cái.
Yêu nghiệt nào đây?
Nhưng Văn Ngọc không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
- Tôi tìm được một thánh địa tu luyện, tu luyện trong đó có thể tăng nhanh tốc độ, nơi ấy còn phong ấn mấy vị tu sĩ, trong đó có một tôn có thể là Chân Tiên.
Lời Văn Ngọc khiến Diệp Hạo rơi vào trầm tư.
- Chân tiên?
Trong mắt Hoàng Âm Quân lộ ra tia hứng thú.
- Tôi cũng chỉ suy đoán vậy thôi.
Văn Ngọc không dám khẳng định lời này.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm.
- Nếu lời cô nói là thật tôi sẽ tha cho cô một mạng, nhưng Văn gia mấy người nhất định phải trả giá đắt.
Nói đến đây thân thể Văn Cảnh bị một tiếng hóa thành huyết vụ.
- Văn Bân, cho các ngươi ba ngày bồi thường tổn thất cho Chu gia, nến không đừng trách ta xóa bỏ toàn bộ Văn gia các ngươi.
Văn Bân nào còn dám nói không.
- Hoàng huynh, có hứng thú nhìn thánh địa trong miệng cô gái này không?
Diệp Hạo chủ động mời Hoàng Âm Quân.
- Ta cũng đang có ý này.
Những chuyện dính đến Chân Tiên, Hoàng Âm Quân cũng không bình tĩnh được.
- Vậy đi thôi.
Diệp Hạo nói đến đây đặt truy tung ấn lên người Văn Ngọc, đã có nó thì dù Văn Ngọc chạy tới chân trời góc bể, hắn cũng có thể đuổi tới.
Sau khi một đoàn người rời đi, phụ tử Văn Bân như đã chết.
Văn gia xong.
Đoạn thời gian này Văn gia vì đối phó với Chu gia mà cũng đã thương cân động cốt.
Mà hiện tại Văn gia còn phải bồi thường toàn bộ tổn thất cho Chu gia, cái này cũng đồng nghĩ với việc cắt một miếng thịt trên người mình.
Quan trọng hơn cả, Văn Ngọc có thể sống sót được hay không cũng là một vấn đề.
Dù sao bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay Diệp Hạo.
...
- Không gian ba động ở đây rất mạnh.
Càng tới gần nơi Văn Ngọc nói, Diệp Hạo càng có cảm giác này.
- Thánh địa tu luyện này câu thông với thế giới khác à?
Hoàng Âm Quân trầm giọng nói.
Nếu câu thông sẽ rất không ổn
- Khó mà nói được.
Diệp Hạo cũng trầm giọng đáp lại.
Hai người một đường đi theo Văn Ngọc cuối cùng đi đến một không gian vỡ nát.
- Chính là nơi này.
Văn Ngọc chỉ vào một không gian liệt phùng trước mặt.
Diệp Hạo và Hoàng Âm Quân liếc nhau.
Thần niệm không thể sử dụng, bởi vậy không ai biết được không gian bên trong cái khe có cái gì?
- Có đi hay không?
Hoàng Âm Quân hỏi.
- Cũng đã đến đây chẳng lẽ đành lòng lui lại?
Diệp Hạo nói cũng thuận tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Văn Ngọc đi vào khe không gian.
Hoàng Âm Quân hơi trầm ngâm cũng nắm một cái tay khác của Văn Ngọc.
Đợi đến chân chính đi vào không gian liệt phùng, vô luân Diệp Hạo hay Hoàng Âm Quân đều kinh ngạc.
- Ngũ thải linh khí?
Hoàng Âm Quân nhìn linh khí tràn ngập đủ màu sắc trong không khí hỏi.
- Tin đồn, Ngũ thải linh khí có thể giúp tốc độ tu luyện của tu sĩ tăng lên nhanh chóng.
Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ hiểu rõ.
- Khó trách cô lại đạt đến Nguyên Anh cao giai nhanh như vậy.
Hai người nói đến đây bỗng nghe được tiếng cuồn cuộn, đi vào xem xét mới phát hiện nước suối trước mặt tỏa lên mùi thơm ngát.
- Linh Tuyền.
Trong mắt Diệp Hạo tràn đầy sợ hãi thán phục.
Nghe đồn giới tu đạo ngoại trừ Bế Nguyệt tông có một Linh Tuyền ra thì không còn nơi nào có nó cả.
Linh Tuyền có công hiệu gội rửa cơ thể à thần hồn.
Nhưng Diệp Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Những đồ vật trân quý như vậy Diệp Hạo cũng không dùng được.
- Tu sĩ mà cô nói đâu?
Diệp Hạo nhìn Văn Ngọc hỏi.
- Mấy người đi theo tôi.
Văn Ngọc vội đáp.
Hoàng Âm Quân cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Những thứ này Hoàng Âm Quân cũng đồng dạng không dùng được.
Hai người cùng tiến lên, rất nhanh đi tới trước mặt những pho tượng người đá.
Nói đúng hơn là trên người những tu sĩ này xuất hiện từng tầng thạch y.
- Có chút năm tháng.
Hoàng Âm Quân đánh giá một chút lên tiếng.
- Không biết vì sao bọn họ lại ở trong này?
Diệp Hạo nói đến đây nhìn về phía Văn Ngọc.
- Cô còn biết tin tức gì nữa không?
- Những thạch nhân này đã từng giải phóng một người, nhưng đó chỉ là một tàn hồn của cô ta, không qua bao lâu tàn hồn cũng tiêu tán.
Văn Ngọc nói khẽ.
- Nói trọng điểm.
Diệp Hạo không kiên nhẫn nói.
- Vị tiền bối kia nói cho tôi biết những tiền bối này lấy huyết nhục bản thân để phong ấn thông đạo, bởi vì bên kia thông đạo là một thế giới cường đại, nếu những tu sĩ ở thế giới kia đến công phạt thì thế giới này của chúng ta sợ rằng sẽ lụi tàn.
Văn Ngọc nghĩ một chút rồi nói tiếp.
- Còn có…
- Còn có cái gì?
- Vị tiền bối kia nói cho tôi, nếu lại có một tôn thạch nhân giải phóng thì hãy lan truyền thánh địa tu hành này ra, bởi vì căn cứ vào vị tiền bối kia đoán chừng nếu lại có thêm thạch nhân giải phóng không mấy năm sau thông đạo sẽ được mở.
Có đôi khi sự tình lại rất tà môn như vậy.
Văn Ngọc vừa nói xong, thạch y trên người một tôn thạch nhân xoát xoát rơi xuống, đợi đến lúc toàn bộ thạch y rơi xuống nhục thân của hắn cũng tan vỡ theo, đến cuối cùng hóa thành một sợi thần hồn yếu ớt.
Sợi thần hồn nhìn thấy Hoàng Âm Quan khẽ giật mình.
- Âm Quân Địa Phủ?
- Ta là Hoàng Âm Quân.
Sợi thần hồn nhẹ gật đầu.
- Ta có thể cảm giác được tu sĩ thế giới kia đang tấn công vào phong ấn chúng ta bố trí, ta tin tưởng chỉ qua vài năm nữa thôi phong ấn này sẽ tan vỡ.
- Phong ấn gì?
Diệp Hạo hỏi.
- Cửu tinh ấn.
Thần hồn trả lời.
Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi nói.
- Theo tôi được biết, Cửu tinh ấn cần huyết nhục chín vị Địa Tiên làm đường dẫn tạo ra một loại phong ấn.
Diệp Hạo sở dĩ biết rõ loại phong ấn này cùng nhờ kí ức Hắc Long.
- Không có biện pháp a, ai bảo tu sĩ thế giới kia quá mạnh.
Sợi thần hồn ảo nảo trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT