Thiều Hoa còn muốn hỏi Diệp Hạo cái gì nữa thì hắn xoay người rời đi.
Thiều Hoa nhìn phương hướng Diệp Hạo vừa biến mất trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Vị này vội vã rời đi có ý gì đây?
Đây rõ ràng đang trốn tránh!
Trốn tránh?
Nghĩ đến đây hai mắt của Thiều Hoa sáng lên.
Có vẻ như từ khi nói những lời đó ra thì vị này không còn bảo trì được bình tĩnh nữa.
Hắn tại sao lại không bình tĩnh?
Như vậy có thể nói chuyện của bản thân có quan hệ với hắn.
Chẳng lẽ chẳng lẽ?
Không thể không nói trực giác của nữ nhân thực sư quá kinh khủng.
Thiều Hoa nghĩ tới đây rồi chạy đến tiểu viện xa hoa và tinh xảo nhất của Đông Phương Võ Giáo.
Thân là hiệu trưởng của Đông Phương Võ Giáo luận về đô xa hoa thì nơi ở của Thiều Hoa chỉ xếp thứ hai.
Cái thứ nhất chính là nơi này.
- Đặc Sứ.
Thiếu Hoa đứng ngoài cửa nhẹ giọng kêu.
Không có ai đáp lại!
Thiều Hoa tiếp tục hô hoán.
Vẫn không có ai đáp lại.
Thiều Hoa chần chừ một chút rồi đẩy cửa tiểu viện đi vào.
Nhưng ngay khi Thiều Hoa vừa tiến vào, một cỗ quang huy nhu hòa đẩy nàng ra ngoài.
Cỗ lực lượng này tuy ôn nhu nhưng thập phần bá đạo.
Dù Thiều Hoa dùng hết toàn bộ năng lượng cũng không thể tiến thêm một bước.
Thiều Hoa từ bỏ.
- Ta nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện.
Thiều Hoa nắm chặt nắm đấm nói.
Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực thời gian gần đây cũng không thực sự tốt.
Từ khi Đan Lôi tiến hành huấn luyện Ma Quỷ cho hai người, cả ngày đều là huấn luyện và huấn luyện.
- Tôi lâu lắm rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi a.
Tiếu Lão Thực nằm trên bãi cỏ cười khổ nói.
- Còn tôi không còn tí tâm tư nào đối với nữ nhân nữa.
Viện Cao Tinh phun ra một cục máu, ngẩng đầu nhìn thân ảnh nóng bỏng của Kiêu Dương, một loại xúc động dâng trào trong lòng.
- Đan Lôi tại sao mang chúng ta tới đây?
Tiếu Lão Thực kéo đứt một cọng cỏ bỏ lên miệng ngậm, nói.
- Cái này tôi còn muốn hỏi cậu đây, có phải cậu làm gì hắn rồi phải không?
Viên Cao Tinh lườm Tiếu Lão Thực một cái nói..
- Tôi với cậu đi đâu cũng như hình với bóng với nhau, nếu tôi có làm gì hắn thì cậu đã biết rồi.
Tiếu Lão Thực nhếch miệng khinh thường nói.
- Không biết Diệp Hạo đi đâu rồi.
Viện Cao Tinh nghĩ một chút rồi hỏi.
Viên Cao Tinh vừa dứt lời thì một vật lao về mặt hắn.
Theo bản năng Viên Cao Tinh đưa tay ra đỡ.
Một bình nước khoáng.
Ánh mắt Viên Cao Tinh chợt nhìn về nơi xa.
- Diệp Hạo.
Nghe Viên Cao Tinh kêu lên, Tiếu Lão Thực cũng ngồi dậy.
Diệp Hạo cười rồi ném cho Tiếu Lão Thực một bình nước khoàng khác.
- Hai người các cậu có vẻ thoải mái nhỉ.
- Diệp Hạo cậu cũng đến Đông Phương Võ Giáo hả?
Viện Cao Tinh và Tiếu Lão Thực vội vàng chạy đến bên người Diệp Hạo.
- Đúng vậy.
- Tại sao chúng tôi còn chưa thấy qua cậu?
- Các cậu gặp rồi đấy thôi.
- Ở đâu?
Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực bị Diệp Hạo làm cho hồ đồ rồi.
- Thôi quay lại chuyện chính đây.
Diệp Hạo thu liễm thần sắc nghiêm túc nói.
- Hiện tại có một kỳ ngộ, hai cậu có hứng thú không?
- Kỳ ngộ gì?
Viên Cao Tinh hỏi.
- Trường chuẩn bị chọn ra 3 vạn học sinh yêu nước nhất tăng tu vi của bọn họ lên tới Luyện Hồn Cảnh.
- Tôi từ nhỏ đã yêu nước rồi.
Tiếu Lão Thực vỗ ngực nói.
- Tôi cũng vậy.
Viên Cao Tinh chỉ mình nói.
- Các cậu hướng tôi biểu đạt làm cái gì?
Diệp Hạo nhìn hai thằng bạn vô lương nói.
- Danh ngạch của hai cậu không có vấn đề gì nhưng các cậu nên biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả.
- Ý cậu là…?
- Các cậu sẽ phải lao lên tiền tuyến chiến đấu với Yêu Thú, Yêu Thú kinh khủng tới mức nào thì các cậu đã biết rồi đấy.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Nói chung là nơi nào có nguy hiểm thì các cậu phải lao vào đó, tỉ lệ tử vong cực kì cao.
Nghe như vậy, sắc mặt của hai người trầm xuống.
- Cậu sẽ đi tiền tuyến sao?
- Cậu không phải muốn lấy tôi làm lá chắn đó chứ?
Diệp Hạo cười trêu.
- Nếu chung ta có thể kiến công lập nghiệp, có phải được phong hầu bái tướng hay không?
Viên Cao Tinh nghĩ một chút rồi nói
- Nói vậy cũng có chút khoa trương nhưng làm quan to thì khẳng định.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tôi đi.
Viên Cao Tinh cắn răng nói.
- Lão Thực sao đây?
Diệp Hạo chú ý Tiếu Lão Thực vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
- Tôi là trưởng nam trong nhà, tôi không muốn lên chiến trường.
Tiếu Lão Thực trầm mặc một chút rồi khúm núm nói.
- Cậu phải hiểu, toàn bộ học sinh của Đông Phương Võ Giáo đều phải lên chiến trường.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Không có ngoại lệ.
- Vậy tôi cũng không muốn làm người đầu tiên, nhóm đầu tiên đa phần là pháo hôi.
- Lão Thực.
Viên Cao Tinh không nghĩ bạn mình sẽ nói ra lời như vậy.
- Cao Tinh, mọi người đều có chí hướng khác nahu.
Diệp Hạo ngăn Viên Cao Tinh lại.
- Hơn nữa, loại việc dính tới sinh tử thì chúng ta không nên thay Lão Thực làm chủ.
Ánh mắt Viên Cao Tinh lóe lên một trận kịch liệt, cuối cùng trong mắt toát ra vẻ thất vọng.
Viên Cao Tinh đã sớm coi Tiếu Lão Thực trở thành huynh đệ mình.
Thôi.
Liền như vậy đi.
- Cao Tinh, tôi muốn khuyên cậu một câu.
Diệp Hạo nhìn Viên Cao Tinh nói.
- Tranh quyền đoạt lợi không phải cái gì cũng không đúng, nhưng nhất định phải nhớ cái gì cũng phải có cái giới hạn của nó cả.
- Tôi hiểu.
- Còn nữa, không để đắc ý làm mờ mắt, vận mệnh Quốc Gia không phải năm trong tay các người, còn có một nhóm người cao cao tại thượng phía trên nữa.
Diệp Hạo nói.
- Mà nhóm người này khẳng định sẽ nhìn chằm chằm vào các người, bởi vậy nếu sự tình cậu làm vượt quá tầm kiểm soát thì khó bảo đảm người phía trên có cho cậu một đao hay không.
Tâm thần Viên Cao Tinh không khỏi run lên.
- Tôi sẽ mãi luôn ghi nhớ.
- Các cậu chuyện đi, tôi còn có việc.
Diệp Hạo nói rồi rời đi.
Hắn Đi đến một dòng suối nhỏ thì thấy một bóng người xinh đẹp.
Bóng hình xinh đẹp này vội vàng chạy tới bên hắn.
- Diệp Hạo.
- Có thích ứng ở đây chưa?
- Có Trương Lan chiếu cố không có ai dám chọc tôi cả.
Thiếu nữ này không ai khác chính là Lãnh Tuyết.
- Hậu Thiên Tầng Bốn.
Diệp Hạo quét qua môt chút thấy tu vi của Lãnh Tuyết đã tăng thêm một cấp, Diệp Hạo dùng đầu ngón chân cũng biết Trương Lan đã chiếu cố đặc thù với Lãnh Tuyết.
- Cô cảm thấy sinh hoạt trong này như thế nào?
- Rất tốt.
Hai mắt Lãnh Tuyết nhắm lại nhẹ nhàng hít bầu không khí tươi mát ở đây.
- Tôi đã hưởng thụ quá trình luyện tập.
Nghe Lãnh Tuyết nói vậy, Diệp Hạo cũng chẳng còn tâm tư nhắc đến việc chiến trường cho nàng.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì Trương Lan mang theo một nữ hài xinh đẹp đến.
- Người bận rộn như anh làm sao nhớ đến Đông Phương Võ Giáo chứ.
Trương Lan nhìn thấy Diệp Hạo, hừ lạnh một tiếng.
Từ sau sự kiện hôn môi kia thì Diệp Hạo một mực chơi trò biến mất.
Diệp Hạo cười cười rồi nhìn cô bé bên cạnh Trương Lan hỏi.
- Đã quen với Đông Phương Võ Giáo chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT