- Ba súc sinh này ở Nhân Gian phạm vào tội ác không thể tha thứ, ta hi vọng bọn họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Đơn giản, bọn họ sẽ được nếm thử cực hình ở Địa Phủ.
Tướng Lĩnh lập tức nói ra.
Chuyện này chỉ là việc nhỏ.
- Đa tạ.
- Không cần khách khí.
Diệp Hạo quay người rời đi.
Lúc này, toàn bộ y tá cùng bác sĩ đều chạy ra xem náo nhiệt.
Diệp Hạo giơ tay đặt lên vai Lý Tiểu Hoa, tướng mạo của cô nàng tức khắc có thể dùng mắt thường thấy được đang chậm rãi khôi phục, đợi đến khi đám người Thư Ký Huyện Ủy Lý Gia Loan quay lại, Lý Tiểu Hoa đã khôi phục bộ dáng bình thường.
- Làm sao có thể?
Bác sĩ trực ban hoảng sợ la lên.
Khoa học cũng đành bó tay chuyện này nha.
Diệp Hạo không trả lời vấn đề của ông ta, mà nhìn Lý Tiểu Hoa vừa mới mở mắt
- Cô cảm giác thế nào?
- Tôi…còn sống?
Lý Tiểu Hoa mở hai mắt ra, nhưng trong mắt tràn đầy sự trống rỗng.
- Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, Tiểu Hoa.
Thấy con gái khôi phục, bác gái lập tức nhào tới. Đợi đến khi ánh mắt Lý Tiểu Hoa chuyển dời lên người, bác gái lại khóc ròng ròng nói
- Mẹ đây con.
Thời gian dần qua, Lý Tiểu Hoa khôi phục một tia sắc thái, nhưng trong mắt cô nàng lại tràn đầy sợ hãi
- Mẹ ơi, con sợ lắm, huhu.
Lý Tiểu Hoa giống như nghĩ tới điều đáng sợ gì đó, thân thể cô nàng co cụm lại, toàn thân run lẩy bẩy.
- Diệp Thần Y, Tiểu Hoa làm sao vậy?
Bác gái nhìn Diệp Hạo, cầu khẩn hỏi.
- Tinh thần Tiểu Hoa bị thương quá nghiêm trọng.
Diệp Hạo giơ tay lên đặt nhẹ nhàng trên đầu Lý Tiểu Hoa, sự hoảng sợ trong mắt cô nàng dần dần tiêu tán đi.
- Tiểu Hoa, hiện tại cô có hai sự lựa chọn.
Diệp Hạo nhìn Lý Tiểu Hoa, nói
- Đầu tiên, tiến hành trị liệu tâm lý, nhưng quá trình sẽ dài dằng dặc; còn lựa chọn khác chính là tôi giúp cô xóa đi đoạn ký ức này.
- Tôi muốn lựa chọn thứ hai.
Lý Tiểu Hoa không chút do dự nói ra.
Diệp Hạo nhìn về phía bác gái.
Bác gái lệ rơi đầy mặt, nói
- Diệp Thần Y, cậu làm ơn giúp Tiểu Hoa xóa ký ức này.
- Bác gái, tôi có thể giúp Tiểu Hoa xóa đi đoạn ký ức này, nhưng về sau, Tiểu Hoa không thể sinh sống ở đây được nữa.
Diệp Hạo nhìn bác gái, nói.
- Cái này...Tiểu Hoa...Tiểu Hoa không sống ở đây thì sống ở đâu? Tiểu Hoa không có bằng cấp, Thành Thị lớn cũng không ai muốn nhận nó.
Bác gái lo lắng nói ra.
- Nếu bác tin tưởng, thì để Tiểu Hoa đi theo tôi tới Ma Đô, tôi sẽ cho các người một căn phòng ở cùng một khoản tiền, số tiền kia có thể bảo đảm các người sinh sống cả đời, nếu Tiểu Hoa muốn đi làm, tôi sẽ an bài cho Tiểu Hoa nơi công tác.
- A.
Bác gái không thể tin được Diệp Hạo sẽ nói những lời này.
Bác gái cẩn thận từng li từng tí hỏi
- Cậu không gạt chúng tôi chứ?
Thư Ký Huyện Ủy Lý Gia Loan bị bác gái chọc cười
- Em gái, tài sản của Diệp Hạo hơn một tỷ, cậu ta lừa em được gì chứ? Còn nữa, nếu Diệp Hạo muốn kiếm tiền, chỉ cần vài phút cậu ta cũng có thể dễ dàng kiếm được mấy chục triệu.
Nghe được Thư Ký Huyện Ủy bản xứ nói như vậy, bác gái an tâm
- Tôi và Tiểu Hoa sẽ đi theo cậu.
- Cho tôi một bộ ngân châm.
Diệp Hạo nói khẽ.
Rất nhanh, một cô y tá đã đưa tới một bộ ngân châm.
- Nghĩ kỹ chưa?
Diệp Hạo nhìn Tiểu Hoa, hỏi.
- Nghĩ kỹ.
Lý Tiểu Hoa trả lời.
Diệp Hạo đâm ngân châm vào đầu Lý Tiểu Hoa, cô nàng lập tức lâm vào hôn mê.
Đợi đến khi Lý Tiểu Hoa thức tỉnh đã phát hiện bản thân đang nằm trong một ghế xe xa hoa, ngồi bên cạnh cô nàng chính là mẹ cô.
Lý Tiểu Hoa quét mắt bốn phía rồi cẩn thận từng li từng tí, hỏi
- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?
- Con quên rồi sao?
Bác gái nhẹ giọng hỏi.
- Con nhớ nhà mình đang cãi nhau với bà Lý kia mà.
- Đúng vậy, bà Lý một mực khi dễ nhà mình, ngày đó đã đốt nhà chúng ta.
Bác gái nhẹ gật đầu nói.
- Bà ta thật quá phận.
Lý Tiểu Hoa phẫn nộ nói.
- Đúng vậy, quá phận, lúc ấy còn đánh con bất tỉnh, mẹ ôm con khóc không ra nước mắt, cũng may gặp quý nhân.
Bác gái chỉ thanh niên ngồi hàng phía trước, hỏi
- Con biết đây là ai không?
- Có chút quen thuộc.
- Là...Diệp Hạo.
Lý Tiểu Hoa kinh hỉ nói.
- Đúng vậy, Diệp Hạo, Diệp Hạo đang đi du lịch thì gặp chúng ta.
Sau đó, bác gái kể câu chuyện đơn giản lại một lần, câu chuyện hư cấu này tất nhiên do Diệp Hạo dựng ra nói lại cho bác gái, về phần ký ức của Lý Tiểu Hoa cũng do Diệp Hạo bịa đặt.
Quê quán là một phần đau khổ trong cuộc đời Lý Tiểu Hoa, bởi vậy nếu cô nàng lại về Lý Gia Loan, khó có thể tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ.
Đến Ma Đô, Diệp Hạo mang hai người Lý Tiểu Hoa tới Hải Hằng Hoa Viên.
Đường Phiên Phiên đã mua mười mấy phòng nhỏ ở Hải Hằng Hoa Viên, hiện tại chỉ cần sang tên một căn cho hai người là được.
- Đây chính là nhà hai người về sau.
Diệp Hạo đẩy cửa bước vào.
Lý Tiểu Hoa cùng bác gái kinh ngạc nhìn căn phòng này.
Căn phòng này được sửa sang rất xa hoa, hai người đã gặp qua kiểu này bao giờ chứ?
Lúc này, phụ nữ trung niên từ trong phòng bếp đi ra.
- Cô Lý?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Vâng ạ.
Phụ nữ trung niên cực kỳ chất phác.
- Người giúp việc?
Tựa hồ ý thức được cái gì, bác gái khoát tay lia lịa
- Hai chúng tôi thuê người giúp việc bao giờ chứ?
- Bác gái, sinh hoạt Thành Thị hoàn toàn khác biệt với ở nông thôn, nếu không có cô Lý, bác sẽ rất vất vả.
Diệp Hạo nhìn bác gái, nói
- Tôi đã đưa trước cho cô Lý tiền lương trong 3 năm rồi.
Nghe được như thế, bác gái cũng không chối từ nữa.
Khác không nói, rất nhiều đồ điện thiết bị nơi này bà không hề biết sử dụng.
- Bác gái, đi theo tôi chút.
Diệp Hạo nói khẽ.
Bác gái vội vàng theo Diệp Hạo đi tới phòng ngủ.
Diệp Hạo từ trong ví tiền móc ra ba mươi ngàn.
- Bác cầm trước tiền mặt đi.
- Được rồi.
- Khoảng thời gian tới, bác và Tiểu Hoa cố gắng thích ứng sinh hoạt nơi này, nửa tháng sau tôi sẽ mang Tiểu Hoa đi thăm quan, dù sao cũng đang ở Thành Thị lớn, nếu cái gì cũng không hiểu, tương lai rất khó sinh tồn.
Diệp Hạo nói khuyên nhủ
- Tôi sẽ an bài người chuyên môn bồi dưỡng Tiểu Hoa đủ loại kỹ năng, bác yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Hoa gặp ủy khuất.
- Cậu xử lý là tôi yên tâm rồi.
Bác gái không phải không hiểu cảm ân người.
Bà cẩn thận suy nghĩ.
Sao Diệp Hạo lại giúp hai mẹ con bà chứ?
Tướng mạo Tiểu Hoa cũng thanh tú, nhưng thân thể lại ô uế, Diệp Hạo có tiền như vậy không có khả năng để ý Tiểu Hoa a.
- Căn phòng này còn có mười triệu, tôi sẽ chuyển tới cho Tiểu Hoa, nếu gặp được bất cứ chuyện gì ở Ma Đô, mọi người có thể gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Hạo nói khẽ
- Tôi không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, ba phần đất ở Ma Đô, tôi tự tin nói chuyện vẫn có tác dụng.
- Được, tôi hiểu rồi.
Bác gái không khỏi thẳng sống lưng.
Trước đó, Thư Ký Huyện Ủy Lý Gia Loan đã nói với bác gái, Diệp Hạo có quân hàm Trung Tướng.
Bác gái không biết Thiếu Tướng Quân và Trung Tướng Quân khác nhau chỗ nào, bà chỉ biết quan phụ mẫu bản xứ đều lấy lòng Diệp Hạo, trong tiềm thức bà cảm thấy Diệp Hạo rất có năng lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT