Khi còn cách mặt đất ba mét, Diệp Hạo buông lỏng dao găm trong tay rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Diệp Hạo nhìn Văn Tâm trong ngực, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.
Lông mày như lá liễu, mắt như Tinh Thần.
Dù không son phấn nhưng đẹp đến kinh người.
Mà lúc này, đám đông xông lên.
- Không có chuyện gì chứ?
- Văn Tâm, không sao chứ?
- Văn Tâm, Văn Tâm, nói gì đi.
Nghe được tiếng líu ra líu ríu của mọi người xung quanh, Văn Tâm ý thức được đây không phải mơ.
Nàng giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của Diệp Hạo.
- Làm gì thế?
Diệp Hạo hỏi.
- Đau không?
Văn Tâm không đáp mà hỏi hắn.
Diệp Hạo không trả lời mà buông lỏng tay ra.
- Còn đau không?
Văn Tâm kêu lên một tiếng, vuốt vuốt vòng eo nói.
- Anh thật xấu.
- Tôi trở thành người xấu khi nào thế?
Diệp Hạo nghe được thế cũng đành im lặng.
- Tôi đến Hải Nam chỉ muốn đi du lịch, sao cô lại khiến tôi vướng vào chuyện phiền phức này?
- Diệp Hạo, Diệp Hạo, Diệp Hạo.
Lúc này, Băng Tâm đẩy đoàn người ra chạy đến.
- Anh không sao chứ.
- Cậu biết Diệp Hạo?
Văn Tâm cảnh giác nhìn Băng Hạ hỏi.
Băng Hạ nhìn Văn Tâm, tức giận quát.
- Này tôi hỏi cô có bệnh không? Diệp Hạo đi một chuyến đến Hải Nha Thiên Giác, chẳng lẽ chứng minh hắn có bạn gái à?
- Sao cô lại biết rõ đến vậy?
Văn Tâm nhìn chằm chắm Băng Hạ nói.
- Tôi chính là người đi cùng với Diệp Hạo đấy.
Lời Băng Hạ làm toàn bộ người kinh ngạc không thôi.
Văn Tâm nghe được như vậy, thân thể mềm mại không khỏi lung lay, hai hàng lệ chợt chảy xuống, nước mắt như lũ phá đê tuôn ra. Băng Hạ bị tình huống trước mặt dọa sợ, chợt Văn Tâm đứng dậy chạy đi.
Cô tiến lên kéo Văn Tâm lại.
- Cô đi đâu?
- Kệ tôi.
- Thật ra tôi mới vừa quen Diệp Hạo.
Băng Hạ bất đắc dĩ nói.
- Băng Hạ xin cô làm ơn đừng vũ nhục tôi được không?
- Hả?
Mặt Băng Hạ ngớ ra.
- Mới quen mà các người lại đi đến Thiên Nhai Hải Giác, mà chúng ta tỏ tỉnh Diệp Hạo không dưới trăm lần, Văn Tâm tôi tự nhận kém cô nhưng cô cũng không nên vũ nhục tôi như vậy.
Văn Tâm càng nói càng thương tâm cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.
- Tôi chỉ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu ấy thôi.
Băng Hạ méo mặt nói.
- Cái gì?
Văn Tâm lúc này mới ngừng khóc.
- Sáng này tôi đi Ngọc Sơn chơi thì đụng phải Diệp Hạo, bất quá lúc đó tôi không nhận ra anh ta, tôi cho rằng anh ta đi nhảy núi nên đi theo, về sau…
Văn Tâm nói đến đây ngừng lại một chút.
Văn Tâm đột nhiên nghĩ đến việc muốn xuống núi chỉ có một con đường.
Còn nữa, bản thân và Diệp Hạo chỉ cần một phút đã có thể quay về đây.
Trước đó Diệp Hạo chỉ trong nháy mắt mang bản thân mình xuất hiện ở trường học, cái này nên giải thích như thế nào?
- Sau đó?
Văn Tâm vội vàng hỏi.
- Về sau Diệp Hạo cảm thấy tôi nhiều chuyện quá nên dọa tôi chạy mất, lúc xuống núi thì gặp mấy tên lưu mnah, may mà nhờ Diệp Hạo xuất thủ nếu không thì…
Tiếp đó Băng Hạ không nói nữa nhưng ai cũng minh bạch ý của cô.
Cô dừng một chút rồi nói tiếp.
- Hàn huyên với Diệp Hạo một hồi, cậu ấy nói với tôi đây là lần đầu tiên đến Hải Nam, nên tôi tình nguyện dẫn cậu ta đi dạo xung quanh, Thiên Nhai Hải Giác không phải nơi gần Ngọc Sơn nhất sao? Nên tôithuận tiện dẫn Diệp Hạo qua đó.
- Thật hả?
- Tôi lừa cô làm gì?
Văn Tâm không biết nói gì nữa.
- Tôi.
- Kỳ thật, tôi có bạn gái.
Diệp Hạo lúc này nhìn Văn Tâm thản nhiên nói.
Văn Tâm biến sắc.
Mà tất cả mọi người cũng không ngờ Diệp Hạo lại nói ra câu đó trong trường hợp này.
- Loại việc này càng giấu thì càng xấu thôi, giấu diếm cô thì rõ ràng không tôn trọng cô.
Diệp Hạo nói.
Thân thể Văn Tâm run rẩy, hai hàng lệ một lần nữa rơi xuống.
- Cô ấy rất đẹp sao?
- Trong mắt tôi, cô ấy là người xinh đẹp nhất.
- Em có thể nhờ anh một việc được không?
- Nói đi.
- Khi hai người kết hôn, có thể báo cho em một tiếng không?
Văn Tâm nói ra câu này, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, nàng đã dùng hết khí lực toàn thân để nói.
- Được chứ.
Diệp Hạo gật đầu đáp ứng.
- Thêm một việc nữa được không?
- Được.
- Em muốn bồi anh dạo chơi Hải Nam?
Diệp Hạo đón ánh mắt chờ mong của Văn Tâm hơi gật đầu.
Băng Hạ tức khắc khó chịu.
- Văn Tâm, cô đang qua sông đoạn cầu nha.
Băng Hạ căm giận bất bình.
- Nếu không phải có tôi thông tri cho Diệp Hạo, giờ cô còn ngồi ở đây được à?
- Băng Hạ, xin cô đấy, đây là cơ hội duy nhất trong đời này tôi có thể ở chung một chỗ với Diệp Hạo.
Văn Tâm cầu xin nhìn Băng Hạ.
- Được rồi, tôi không thèm tranh giành với cô.
Băng Hạ phất tay.
Mà lúc này, Hiệu Trưởng Đại Học Hải Nam cùng các cảnh sát phụ trách đi tới.
Hai vị này đều biết người đằng trước có danh hàm Trung Tướng.
Bởi vậy, đám người không dám lãnh đạm.
Diệp Hạo hàn huyên với mọi người một chút rồi tạm biệt.
Đám người cũng không quá phận mà lưu Diệp Hạo lại.
Văn Tâm không nhận ra ảnh hưởng từ việc nhảy lầu này của mình, cô thân mật kéo tay Diệp Hạo rời đi.
Chuyện Văn Tâm nhảy lầu đã gây ra ảnh hưởng lớn, lớn đến mức truyền thông khắp nơi đều nói về chuyện đó.
Bất quá, cả nước hứng thú việc Diệp Hạo bắn ra những mũi tên kia hơn.
- Dù được huấn luyện thì tầm bắn tối đa cũng chỉ 20 mét, tại sao Diệp Hạo có thể bắn mũi tên từ cự ly gần trăm mét vậy?
- Các người có chú ý bức tường không? Xi măng cốt thép đây, cho dù cung thủ chuyên nghiệp cũng không thể bắn thủng, mà Diệp Hạo dùng mũi tên nhựa plastic lại có thể bắn xuyên qua đấy.
- Tầm bắn xa, độ chính xác cực cao, chỉ có bốn chữ hình dung kinh thế hãi tục.
- Chẳng lẽ các người không quan tâm lúc Diệp Hạo bay lên không hả? Theo các chuyên gia thì đó là khinh công đấy.
- Hình như trước đó có tin Diệp Hạo vì cứu một nữ sinh Đại Học Trung Y mà nhảy xuống vạch núi nữa đấy, mới đầu tôi còn nghi ngờ, nhưng ngẫm lại không có lửa thì làm sao có khói.
- Lúc Diệp Hạo đằng không bay người lên ôm Văn Tâm, tư thế lúc đó của anh ấy thật mê người.
- Tôi thừa nhận, trong một khắc đó tôi đã yêu Diệp Hạo rồi.
- Diệp Hạo em muốn sinh con cho anh.
- Diệp Hạo có bạn gái rồi.
- Diệp Hạo, em muốn làm vợ bé của nah.
- Mấy chuyện râu ria này tôi không quan tâm lắm, thứ tôi quan tâm bây giờ là bạn gái của Diệp Hạo là ai.
- Có thế tưởng tượng được, nữ tử này chắc chắn sẽ rất xuất sắc, nếu không làm sao có thể lọt vào mắt xanh của nam thần ta được.
- Lúc này Diệp Hạo không nên để lộ chuyện bản thân đã có bạn gái đâu, bởi vì chuyện này mà Diệp Hạo mất rất nhiề fangirl. Phải biết một vị Thiên Vương dù đã kết hôn vài chục năm nhưng chỉ dám lén lút cưới, nếu không phải nhà gái làm lễ thì có trời mới biết vị Thiên Vương đó còn muốn giấu bao lâu nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT