- Về sau không cần một mình một người đi tản bộ đâu.
Diệp Hạo nhìn Băng Hạ nói khẽ.
- Việc này nếu xảy ra thêm một lần nữa thì ngại lắm.
- Tôi cũng không cảm ơn anh đâu.
- Chỉ cảm ơn thôi sao?
- Hả?
- Nếu đúng vơi kịch bản thì cô hẳn nên lấy thân báo đáp chứ.
- Tào lao.
Băng Hạ bị chọc đến phát cười.
- Tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu, vô luận thời cổ đại hay hiện đại, đều là đàn ông chịu thiệt cả, nếu cảm thấy dáng dấp đẹp trai thì sẽ nói tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp ân công, còn nếu cảm thấy nhân gia khó coi thì lại nói tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể làm thân trâu ngựa mà báo đáp ân công, toàn là dối trá cả.
- Cẩn thận ngẫm lại, cũng có chút đạo lý.
- Bất quá so với người cổ đại thì người hiện đại càng thêm không thể chịu nổi.
Diệp Hạo giả bộ đau lòng nói.
- Người hiện đại chỉ nói một câu cảm ơn rồi phủi mông đi.
Mặt mũi Băng Hạ tối sầm lại.
- Huyên thuyên cả nữa ngày thì ra anh đang nói tôi đấy à?
- Sao lại như vậy được?
Diệp Hạo lắc lắc đầu nói.
- Bất luận nhìn như thế nào thì cô cũng không loại người nói một câu cảm ơn rồi chuồn đi mất chứ?
- Chuyện lấy thân báo đáp không phải không thể, nhưng chí ít song phương phải tìm hiểu với nhau một chút chứ, anh nói xem có phải hay không?
Băng Hạ chần chừ một chút nói.
- Có đạo lý.
- Tôi có hỏi anh một chuyện không?
Băng Hạ nhìn Diệp Hạo nói.
- Hỏi đi.
- Anh thích màu hồng hay màu lam?
- Màu lam.
- Vậy thì xin lỗi tôi thích màu hồng, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp ý nhau, cho nên tôi vẫn nên mời anh một bữa cơm thôi.
Băng Hạ lộ vẻ mặt tiếc nuối nói.
Diệp Hạo khẽ giật mình, chợt cười to.
Vô luận lựa chọn màu xanh hay màu hồng thì kết cục vẫn bị cự tuyệt cả.
Vấn đề này căn bản khó giải.
- Được rồi không đùa với cô nữa.
Diệp Hạo bất cười nói.
- Tôi đi đây.
Diệp Hạo vốn đang nhàm chán nên đùa một chút với cô nàng, làm gì có chuyện Băng Hạ phải lấy thân bao đáp hắn chứ? Hắn không tự yy đến như vậy.
Diệp Hạo vừa muốn đi đã bị Băng Hạ kéo lại.
- Chuyện gì?
- Tôi còn không cảm ơn anh đàng hoàng mà.
Băng Hạ vội nói.
- Không cần.
- Tôi nếu không nói được một câu cảm ơn đàng hoàng thì không phải con người nữa.
Băng Hạ chu miệng nói.
- Cho nên dù thế nào tôi vẫn phải nói lời cảm ơn anh.
- Cô nương, tôi còn có việc.
- Anh tìm cái lí do này cũng quá vụn về đi.
Băng Hạ cười khanh khách nói.
- Vừa rồi anh nói câu này, con mắt đảo một cái, lúc đó mắt anh nhìn lên người tôi rồi chuyển sang một bên khác, theo góc độ tâm lý học phân tích thì anh đang thuận miệng nói, cho nên cái cớ vừa rồi anh nói hoàn toàn không có thật.
- Ai ui, học tâm lý cơ à?
Diệp Hạo ha ha cười nói.
- Anh thừa nhận?
- Tại sao tôi lại không?
- Tôi còn nghĩ anh sẽ giải thích cơ đấy.
- Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì mang tôi đi dạo xung quanh Hải Nam này đi.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Băng Hạ lúc này trả lời.
- Tôi ở Hải Nam 2 năm nay rồi, cảnh vật tại Hải Nam đã sớm nắm trong lòng bàn tay rồi.
Nhiệm vụ của Diệp Hạo bây giờ là thể nghiệm hồng trần, mà thể nghiệm cần một tiền đề, dung nhập.
Khẩu tài của Băng Hạ rất tuyệt.
Cái này cũng rất bình thường.
Học tâm lý học mà khẩu tài vụng về chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ?
Cảnh đẹp nổi tiếng nhất ở Hải Nam là cảnh chân trời góc biển.
Bởi vậy có rất nhiêu đôi tình nhanh đi đến đây để thưởng thức cảnh đẹp này.
- Đi về phía bắc sẽ gặp Vạn Lý Trường Thành, về phía nam có Thiên Nhai Hải Giác.
Băng Hạ chỉ phong cảnh phía trước nói.
- Phong cảnh nơi này có thể dùng mười sáu chữ hình dung. Khói sóng rộng lớn, rừng rậm lượn quanh, kỳ thạch san sát, như thơ như họa.
- Nhưng tôi đọc rất nhiều bài viết nói cảnh ở Thiên Nhai Hải Giác không có ý nghĩa gì cả.
Diệp Hạo cười nói.
- Cảnh chỉ đẹp khi đúng người thưởng thức.
Băng Hạ chỉ một khối đá phía trước nói.
- Khối đá này là Thiên Nhai Thạch, hướng về phía trước là Hải Giác Thạch, nếu một đôi tình lử khẳng định sẽ đi đến Hải Giác Thạch, bất quá nếu những khách tham quan bình thường thì chỉ đi đến Thiên Nhai Thạch thôi.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi đi đến Thiên Nhai Thạch trước mặt.
Lúc này đang có một đôi tình nhân đứng trước Thiên Nhai Thạch chụp ảnh.
Đôi tình nhân này chụp chung với nhau vài tấm rồi đi sang một bên thưởng thức những tấm ảnh vừa chụp.
- Có hứng thú làm một tấm lưu niệm hay không?
- Thiên Chi Nhai, Hải Chi Giác.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Thôi được rồi.
- Vậy thì đi Hải Giác Thạch đi.
Băng Hạ cười nói.
Hai người Diệp Hạo rời đi không được bao lâu, một nữ sinh gần đó đột nhiên kêu lên.
Bạn trai của nữ sinh này khẽ giật mình hỏi lại.
- Chuyện gì vậy?
- Anh nhìn xem, mau nhìn này.
Nữ sinh này nói rồi phóng to tấm hình trong điện thoại ra.
- Người này?
Nam sinh này nhìn thoáng qua trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.
- Đây không phải Diệp Hạo sao?
- Đúng vậy.
Nữ sinh vội vàng gật đầu.
- Hèn chi, vừa mới nãy em cảm thấy người này có chút quen mắt.
- Diệp Hạo chắc sẽ đến Hải Giác Thạch.
Nam sinh kia suy nghĩ một chút rồi nói.
- Chúng ta nhanh chân đuổi theo, nếu may mắn có thể được chụp chung một tấm ảnh với Diệp Hạo á.
Đôi tình nhân này là một fan hâm mộ của Diệp Hạo.
Bọn họ không nghĩ đến có thể gặp Diệp Hạo ở đây.
Nhưng vận khí hai vị này cũng không được tốt cho lắm, tìm hai vòng cũng không tìm được tung tích của Diệp Hạo, hai người phiền muộn đi trở về rồi tải tấm hình kia lên mạng, tấm hình này nháy mắt làm cộng đồng mạng bùng nổ.
- Nam thần làm sao đi Thiên Nhai Hải Giác rồi?
- Diệp Hạo có bạn gái rồi hả?
- Không có bạn gái thì đến đấy làm gì? Hiện tại chắc nhiều người tuyệt vọng lắm.
- Diệp Hạo, không có anh em thả chết còn hơn.
Đôi tình nhân này hưng phấn nhìn bài viết của mình không ngưng tấn thăng, nhưng khi Diệp Hạo nhìn một tin tức, sắc mặt chợt thay đổi.
- Diệp Hạo, em chờ anh đến sáu giờ, nếu anh không đến thì em sẽ nhảy xuống.
Phía dưới dòng tin tức còn đính kèm tấm hình một nữ sinh đang đứng đỉnh lầu dạy học của Đại Học Hải Nam.
Truyền thông cũng thật lâu không có tin tức của Diệp Hạo.
Mà tin tức này đã dẫn bạo cả nước.
Nữ sinh này dùng vi của mình bức bách Diệp Hạo hiện thân đã hấp dẫn một số lớn truyền thông vây xem.
- Lần này Diệp Hạo bị làm khó rồi.
- Nhưng sau sau khi Diệp Hạo cứu nữ sinh này xong không biết còn trường hợp nào lập lại tương tự không?
- Hôm nay tự sát, ngày mai ngày kia cũng muốn tự sát, muốn Diệp Hạo chạy tới chạy lui cả nước sao?
- Kỳ thật tôi muốn biết Diệp Hạo sẽ làm gì khi nhận tin này.
- Diệp Hạo có lẽ không biết tin tức này, nhưng bạn bè của cậu ấy chắc chắn sẽ biết, như vậy Diệp Hạo không có lí do gì mà không đến cả.
Lúc này, main ta đang đón xe đi ăn hải sản, Băng Hạ nhàm chán lấy điện thoại ra mở ứng dụng đọc tin tức ra xem.
Xem một chút, cô chợt biến sắc.
Đại Học Hải Nam.
Trường nàng đang học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT