Ngoài dự đoán của Hiểu Minh, Diệp Hạo lắc đầu nói.
- Sao có thể được?
Hiểu Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì:
- Chẳng lẽ cậu đạt đến Kim Đan Cảnh Cửu Chuyển?
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu.
- Tôi nghe nói đạt đến Kim Đan Cảnh Cửu Chuyển sẽ có dị tượng, nhưng tôi không biết dị tượng đó là cái gì?
Ánh mắt Hiểu Minh nóng bỏng hỏi.
Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, một bộ Tiên Giáp kim hoàng khoác lên người.
Tiên Quang phủ xuống, ánh sáng rực rỡ.
Diệp Hạo mặc Tiên Giáp này nhìn vào giống như Thánh Tử Tiên Vực, cả người toát ra khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.
- Đây mới thật là Tiên Giáp sao?
Hiểu Minh hỏi.
- Đây chỉ là hư ảnh của Tiên Giáp, nó chỉ có một phần uy năng của Tiên Giáp thật.
Diệp Hạo cười nói.
- Nói như vậy nếu đến Nguyên Anh Cảnh Cửu Chuyển thì sẽ có Nguyên Anh Tiên Giáp.
Hiểu Minh suy đoán nói.
- Không sai, Trọng Kiếp Cảnh Cửu Chuyển thì hai đại Tiên Giáp này sẽ hợp nhất thành một bộ Nguyên Thần Tiên Giáp, đến lúc đó mới có thể nắm chắc trùng kích thành công Thiên Kiếp.
Diệp Hạo nhìn Hiểu Minh nói.
Thật ra hắn cũng muốn nói chuyện Thập Chuyển cho Hiểu Minh biết.
Nhưng khi nghĩ đến bản thân thuận theo tự nhiên đột phá đến Thập Chuyển.
Tư chất mỗi người cũng giống như thùng nước, tư chất càng cao thì cần càng nhiều nước mới có thể đầy được.
Nếu Hiểu Minh có tư chất đủ thì không cần mình nói chính hắn cũng sẽ tiếp tục trùng kích.
Ngược lại, nếu bây giờ bản thân nói chuyện Thập Chuyển với hắn thì khi Hiểu Minh đạt đến Cửu Chuyển sẽ nghĩ đến Thập Chuyển, chậm chạp không đột phá còn có thể sinh ra Tâm Ma nữa.
- Không biết khi nào tôi mới đến Kim Đan Cửu Chuyển được đây?
Hiểu Minh cười khổ nói.
- Để tôi giúp cậu một đoạn.
Diệp Hạo cười nói.
- Cái gì?
Hiểu Minh còn nghi ngờ thì tay Diệp Hạo đã đặt trên vai hắn, sau đó, một sợi nhân uân khí từ Đan Điền của Diệp Hạo truyền đến bên trong cơ thể Hiểu Minh.
Nhân uân khí trong Long Châu được Diệp Hạo rút ra.
Diệp Hạo không cần Hoàng Nhất phải tăng lên quá nhanh.
Hoàng Nhất chiếm được Long Châu giờ chỉ cần từng bước tiến lên thì được rồi.
Diệp Hạo đã sớm chứa đựng nhân uân khí trong Đan Điền.
Lúc đầu, hắn nghĩ bảo tồn trong Hãn Hãi Bình, nhưng khi hắn phát hiện ra Đan Điền cũng có thể nên đã chuyển những nhân uân khí này vào trong Đan Điền.
Diệp Hạo không biết đó có phải năng lực của Thần Thể hay không?
- Nhân uân khí?
Hiểu Minh chấn động:
- Sao cậu lại có thứ này?
- Lần trước rời khỏi Thanh Đồng Tiên Điện thuận tay trộm một chút.
- Nếu tôi cho cậu đủ năng lượng cậu có dám tăng lên Trọng Kiếp Cảnh không?
- Tôi còn muốn từ từ cảm ngộ mỗi cảnh giới nữa.
Hiểu Minh lắc đầu:
- Cảnh giới tăng lên quá nhanh cũng không tiện.
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu.
Kim Đan Tứ Chuyển!
Kim Đan Ngũ Chuyển!
Khi đạt đến Kim Đan Lục Chuyển thì Hiểu Minh ra hiệu cho Diệp Hạo dừng lại.
- Nhiêu đây đã tiết kiệm không ít thời gian của tôi rồi.
Hiểu Minh nói khẽ.
Diệp Hạo cũng không ép hắn.
Diệp Hạo biết rõ Hiểu Minh cự tuyệt còn vì một nguyên nhân khác, hắn không muốn lãng phí quá nhiều nhân uân chi khí.
Dù sao đó cũng là đồ vật có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng dù gì thì tu vi của Hiểu Minh cũng đã ngang hàng với Mai Doãn Tuyết.
Trước đó, trong Cửu Đại Mệnh Tinh thì Hiểu Minh có tu vi yếu nhất. Nhưng hiện tại, tu vi của hắn đã ngang bằng với Mai Doãn Tuyết rồi.
Khi hai người đang nói chuyện, Võ Đào chậm rãi đi đến.
- Diệp Hạo, Môn Chủ Long Hổ Môn đến.
Diệp Hạo cười nói:
- Không ngờ Long Hổ Môn ngồi không yên đầu tiên.
- Diệp Hạo, nếu Long Hổ Môn thì cậu nên cho họ một chút mặt mũi, dù sao lúc trước Quách Trưởng Lão của Long Hổ Môn đã giúp tôi khá nhiều.
Hiểu Minh nói.
- Còn có chuyền này?
Diệp Hạo giật mình.
- Ngoài ra còn có Lưu Trưởng Lão của Trầm Ngư Tông, hai người này đã từng giúp tôi đảm bảo an toàn cho Đường Phiên Phiên.
Võ Đào nói.
- Tôi biết rồi.
Diệp Hạo đứng lên:
- Hiểu Minh, anh đợi ở đây một chút, tôi đi rồi sẽ quay lại.
- Hay thôi đi.
Hiểu Minh chợt đứng lên:
- Liên tục tăng lên hai cảnh giới tôi cũng nên về Tông Môn ổn định cảnh giới một chút. Còn nữa, Ám Tinh Môn đang hoàn thành nên cũng có nhiều việc chờ cậu xử lý mà.
- Cũng được.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Diệp Hạo tiến Diệp Hạo rời đi, sau đó lệnh cho một phân thân đi theo âm thầm bảo vệ.
Dù hắn biết Hiểu Minh có chút thần bí nhưng dù sao thì bây giờ xung quanh Ám Tinh Môn không an toàn, hắn lo lắng Hiểu Minh sẽ xảy ra chuyện.
Môn Chủ Long Hổ Môn cùng với hai vị Thái Thượng Trưởng Lão Trọng Kiếp Cảnh nóng lòng chờ đợi.
- Môn Chủ, người nghĩ Diệp Hạo có thể thả bọn người Chu Vệ ra không?
Một Thái Thượng Trưởng Lão hỏi.
- Chuyện này khó nói.
Môn Chủ Long Hổ Môn cười khổ nói:
- Chuyện lần này do Tam Tông Lục Môn chúng ta làm quá mức, mà hiện tại, Diệp Hạo cũng không có sợ chúng ta.
Nếu trước đó thì Long Hổ Môn sẽ không cân nhắc đến khuyết điểm này.
Nhưng sau khi Tông Môn tổn thương nguyên khí nhiều như vậy, họ không thể không cân nhắc.
Trong lòng hai Thái Thượng Trưởng Lão càng lo lắng.
Đúng lúc này, Diệp Hạo và Võ Đào cùng đi tới phòng khách.
Môn Chủ Long Hổ Môn và hai Thái Thượng Trưởng Lão vội vàng đứng lên.
Bây giờ, Diệp Hạo chỉ mới có tu vi Nguyên Anh cao giai nhưng qua một thời gian nữa muốn vượt qua bọn họ sẽ cực kỳ đơn giản. Hơn nữa, Long Hổ Môn đến đây để cầu Diệp Hạo.
Lương Vũ chào hỏi Võ Đào một tiếng sau đó nhìn về Diệp Hạo.
Hắn rõ ràng Võ Đào không còn đứng đầu Ám Tinh Môn nữa.
- Diệp Hạo, lần này do Long Hổ Môn chúng ta làm không đúng, cậu có yêu cầu gì có thể nói ra, chỉ hy vọng cậu có thể thả đám Chu Vệ các trưởng lão ra.
Lương Vũ nói.
Ngoài dự đoán của Lương Vũ, trong tay Diệp Hạo xuất hiện một Ngũ Sắc Bảo Tháp. Sau đó, ba thân ảnh toàn thân đều là máu tươi rơi ra từ bên trong tháp.
Đám người Lương Vũ vôi vàng đi lên kiểm tra.
Tạng phủ Nguyên Anh của ba người này đều bị thương, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể khôi phục.
- Mang bọn họ đi đi.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Cái gì?
Lương Vũ khẽ giật mình.
- Tôi thả bọn họ ra vì cho Lưu Trưởng Lão của các người mặt mũi.
Diệp Hạo nhìn Lương Vũ nói:
- Sau khi trở về nói với Lưu Trưởng Lão đó đến gặp tôi, tôi sẽ cho cô ta một đại lễ.
- Cảm ơn.
Lương Vũ vui mừng.
Niềm vui ngoài ý muốn a.
Hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Lương Vũ không ngờ một hành động nhỏ của Lưu Nga lại giúp Tông Môn giảm bớt nhiều tổn thất như vậy.
Cũng nhờ điểm đó mà Lương Vũ nhìn ra Diệp Hạo là một người ân oán rõ ràng.
Lương Vũ không ở lại Ám Tinh Môn nữa mà mang theo bọn người Chu Vệ rời đi.
Vừa ra khỏi Ám Tinh Môn chưa bao xa, ông ta gặp Môn Chủ Thục Sơn Môn.
- Lương Tông Chủ, Diệp Hạo thả người hả?
- Ừm, thả người.
- Hắn đưa ra điều kiện là gì?
- Không có điều kiện gì cả.
- Cứ như vậy đơn giản thả người?
- Đúng vậy a.
Môn Chủ Thục Sơn Môn nghe vậy đầu tiên giật mình, sau đó mơ hồ hiểu được cái gì.
Diệp Hạo vẫn lo lắng chọc giận các Đại Tông Môn a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT