Người Diệp Gia

- ---------------------------------

Trương Nhược Hàm nghi ngờ nhìn hắc y thanh niên hỏi.

- Anh là?

- Tôi là một fan trung thành của cô.

Hắc y thanh niên nhếch miệng cười một tiếng trả lời.

Trương Nhược Hàm nhẹ gật đầu nói.

- Cảm ơn.

Thanh niên cũng không rời đi, mà ở lại nhìn Trương Nhược Hàm.

- Cô không mở ra xem bên trong có gì sao?

Trương Nhược Hàm đang chuẩn bị mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

- Nếu không thì sao?

Trên mặt Trương Nhược Hàm tỏ ra vẻ vừa sợ vừa mừng, cô làm sao không nhận ra giọng nói đó chứ.

Xa xa nàng đã thấy thân ảnh của Diệp Hạo đang đi đến bên này.

- Ai vậy có chút quen.

- Diệp Hạo kìa.

- Diệp Đại Thần a.

- Diệp Hạo mà lại đến party sinh nhật của Trương Nhược Hàm?

- Tôi dám cam đoan ngày mai Trương Nhược Hàm lại được lên đầu báo, bởi vì bất luận cái tin tức gì dính đến Diệp Hạo đều được đưa lên đầu đề, ai bảo Fan hâm mộ của cậu ấy đã hơn tỷ người rồi làm chi.

- Vận khí Trương Nhược Hàm thực sự quá tốt rồi.

Bên trong giới show bitch đầy giả tạo này, bằng hữu chân chính rất ít.

Bới vậy, sự xuất hiện Diệp Hạo làm rất nhiều minh tinh cảm thấy không thoải mái.

Trên thực tế, bọn họ đều thông qua đủ loại phương thức để liên hệ Diệp Hạo, nhưng Diệp Hạo căn bản không để lại bất cứ hồi âm gì cho họ cả.

Diệp Hạo đi đến chỗ Trương Nhược Hàm, tiếp lấy cái hộp in hình đầu lâu nói.

- Cái hộp này cho tôi được không?

Sắc mặt Trương Nhược Hàm hơi biến đổi, nói.

- Cái hộp này?

- Trả lại cái hộp cho ta.

Hắc y thanh niên gấp gáp nói.

- Nhóc đi với ta một chút nào.

Diệp Hạo nói rồi lấy tay đặt trên xương bả vai của đối phương.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn.

- Thả tôi ra.

- Im miệng.

Diệp Hạo lạnh lùng quát.

- Nếu còn ồn ào, có tin tôi đập chết cậu không?

- Có bản sự thì cậu thử đập chết hắn xem.

Lời Diệp Hạo vừa dứt, một thanh niên thần sắc cao ngọa bưng ly rượu đỏ đứng trước Diệp Hạo nói.

- Giết hắn không phải vấn đề gì, nhưng tôi không muốn xử lý hắn trong này mà thôi.

Diệp Hạo lườm tên thanh niên, thản nhiên nói.

- Haha, không dám thì không dám, kiếm cớ làm gì.

Tên thanh niên nói đến đây, uống một hơi hết sạch ly rượu.

- Hôm nay tôi tới đây để nói cho cậu biết, nếu còn dám dùng thanh danh của đệ tử Diệp gia đi lừa bịp, mặc kệ bối cảnh của cậu như thế nào, tôi đều sẽ giết cậu.

Diệp Hạo cười cười.

Hắn nhìn tu vi của tên thanh niên trước mặt.

- Hám Sơn hậu kỳ!

Đối với tuổi tác của thanh niên này, tu vi cỡ này cũng không phải quá tệ.

Bất quá trong mắt Diệp Hạo, hắn cũng không tính là gì.

Thanh niên này thấy Diệp Hạo trầm mặt, tưởng hắn đang sợ mình.

- Không thú vị.

Tên thanh niên nói đến đây lườm Trương Nhược Hàm một cái cất tiếng nói.

- Tôi thấy cô cũng không quá tệ, có hứng thú làm thị nữ cho tôi không?

Toàn trường đều kinh hải.

Không một ai có thể nghĩ đến mức độ ngông cuồng của thanh niên này.

Thị nữ?

Đùa vậy cũng được sao?

Trương Nhược Hàm đang muốn nói cái gì đã bị Diệp Hàm ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng không hiểu ý Diệp Hạo.

Nhưng nàng lại chọn cách tin tưởng hắn.

Mà lúc này Trương Thái lại nổi giận nói.

- Mày vừa nói cái gì vậy hả?

- Cút.

Thanh niên nhẹ nhàng nói ra một chữ.

Nhưng chữ này lại như sét đánh ngang tai chạm vào người Trương Thái, cả người cậu ta run rẩy rồi phun ra một ngụm máu tươi, giống như một con chó tê liệt ngã xuống mặt đất.

- Nếu cô chịu làm thị nữ cho ta, sẽ có rất nhiều ưu đãi hấp dẫn đấy.

Tên thanh niên này càng nói càng ngông cuồng.

Sắc mặt Trương Nhược Hàm hoàn toàn thay đổi.

Một màn quý dị vừa diễn ra khiến Trương Nhược Hàm ý thức thanh niên này không phải người bình thường.

Mà lúc này bốn người bảo an phụ trách an toàn Hội Trường vọt tới thanh niên.

- Tên nào muốn chết cứ tiếp tục tiến lên.

Tên thanh niên vừa nói xong, toàn thân bốn người bảo an chấn động, văng ra bốn hướng xung quanh, sau khi rơi xuống mặt đất, mỗi người đều phun ra một búm máu.

Khách quý toàn trường đều bị giật mình.

Việc vừa xảy ra như một cơn ác mộng.

Nếu không tất cả bọn họ đã thét lên chạy đi lâu rồi.

- Hiện tại đã nghĩ được chưa?

Thanh niên lại nhìn qua hỏi Trương Nhược Hàm.

Trái tim Trương Nhược Hàm nhảy lên kịch liệt.

Trong lúc này, bàn tay của Diệp Hạo đặt lên vai của nàng.

Cảm giác bất an vừa rồi biến mất ngay tức khắc.

- Ngươi dám chống đối ta?

Tên thanh niên nhìn Diệp Hạo, âm trầm nói.

- Có vấn đề hả?

Diệp Hạo vừa nói vừa dẫn theo hắc bào thanh niên đi đến phía tên ngông cuồng trước mặt.

- Trước đó ta còn để ý đến thân phận bộ đội của ngươi, bất quá bây giờ do ngươi tự tìm cái chết, ta nghỉ phía quân đội cũng không dám nói cái gì đâu.

Thanh niên nói xong, đánh tới Diệp Hạo.

Sóng âm kinh khủng của một quyền kia vang dội toàn trường.

Toàn bộ pha lê trang trí trong hội trường đều bị chấn cho vỡ nát, khách quý bên trong ôm lỗ tai đang đau đớn của mình lại lại.

Mà lúc bịt lấy lỗ tai, họ đã được chứng kiến một màn khó quên trong đời.

Kim sắc quyền ảnh biến thành thực thể, không khí xung quanh tràn ngập sát cơ.

- Quyền Ảnh Hóa Hình.

- Thế Giới Võ Hiệp có thật sao?

- Ai có thể nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngay tại lúc mọi người còn đang hoang mang, kim sắc quyền ảnh đã sắp chạm vào người Diệp hạo.

Bất quá khi quyền ảnh đến gần Diệp Hạo, nó lập tức biến mất.

Lúc này, trong mắt thanh niên lộ vẻ khó tin.

- Làm sao có thể.

- Chỉ là Hám Sơn Cảnh hậu kỳ mà cũng ngông cuồng như vậy?

Diệp Hạo khinh bỉ đối phương một cái.

- Cái gì?

Trong lòng Diệp Chính Phồn trầm xuống.

Diệp Hạo dễ dàng có thể nhìn thấu được tu vi của hắn.

Điều này nói rõ cái gì?

Tu vi của tên này hoàn toàn trên mình.

- Nể tình trước đó ngươi không đả thương tính mạng người khác, ta chỉ phế tu vi của ngươi thôi.

Diệp Hạo nói đến đây, xuất Thần Niệm đánh vào đan điền Diệp Chính Phồn, hắn chỉ cảm thấy phần bụng dưới đau xót, tiếp đó là một cảm giác lực lượng toàn thân đang điên cuồng rút ra.

- Ngươi phế tu vi của ta.

Diệp Chính Phồn hét ầm lên.

- Nếu còn ồn ào nữa, ta sẽ giết ngươi đấy.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Lấy thân phận và địa vị của Diệp Hạo bây giờ, giết Diệp Chính Phồn cũng chẳng gây ra sóng gió gì.

Diệp gia chẳng lẽ có tồn tại Thiên Nhân cảnh sao? Mà dù có, hắn cũng làm gỏi đối phương như thường.

Cứ đùa!

Thiên Nhân Cảnh cũng chỉ tương đương với Tu Sĩ Ích Cốc Cảnh thôi.

Diệp Chính Phồn há to miệng, chung quy vẫn không muốn thử dò xét.

Diệp hạo quét mắt toàn trường nói

- Việc này không phải việc người Thế Tục có thể nhìn thấy.

Diệp Hạo nói xong câu này dẫn đến một trận kinh nghi trong toàn bộ hội trường.

- Diệp Hạo cậu nói vậy có ý gì?

Sắc mặt Trương Nhược Hàm hoàn toàn thay đổi nói.

- Cậu sẽ không giết tất cả chúng tôi chứ?

- Tôi chỉ dự định xóa đi ký ức của các người thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Cậu có thể lưu lại ký ức của tôi không?

Trương Nhược Hàm suy nghĩ một chút rồi thỉnh cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play