- Tạm thời không nói đến toàn tông đánh đến có thể giết chết đối phương hay không, cho dù có thể giết chết thì chúng ta cũng thương gân động cốt.
Thái Thượng Trưởng Lão thứ nhất trầm giọng nói:
- Nguyên Anh của Thiên Hành không chạy thoát được, điều này mang ý nghĩa gì, ta nghĩ ngươi là người hiểu rõ nhất.
- Điều này nói rõ đối phương có ít nhất hai vị cường giả Nguyên Anh Cảnh, mấy lão gia hỏa chúng ta nếu liều chết thì ngươi nghĩ lúc đó Tam Tông Lục Môn sẽ còn để yên như vậy sao?
Tộc Trưởng Lang Tộc im lặng một chút rồi nói:
- Nhưng ta nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.
- Muốn điều tra thì để tiểu bối đi điều tra.
Thái Thượng Trưởng Lão thứ hai trầm giọng nói.
- Trước đó, chúng ta đã nói với ngươi không thể trêu chọc Mệnh Tinh, bây giờ ngươi thấy rõ hậu quả chưa?
- Ba Hồ Nữ kia đã bị Diệp Hạo độc chiếm, ngươi động đến ba người họ thì chính là địch nhân của Diệp Hạo, còn nữa, thân phận của Diệp Hạo có thể không đơn giản như vậy.
Thái Thượng Trưởng Lão thứ nhất nói:
- Mai Doãn Tuyết của Bế Nguyệt Tông làm chị gái mưa của hắn, Hiểu Minh của Mao Sơn Phái là anh em tốt, mà cho dù Mai Doãn Tuyết hay Hiểu Minh đều đã được xác nhận là Mệnh Tinh.
- Hiện tại, có lẽ ba đại Mệnh Tinh còn chưa làm gì được Lang Tộc chúng ta, nhưng mà sau ba đến năm năm nữa thì sao đây?
Nghe hai Thái Thượng Trưởng Lão nói làm trái tim Tộc Trưởng Lang Tộc lạnh buốt lên.
Giờ hắn mới ý thức được trước đó bản thân quá lỗ mãng.
Hiện tại, Lang Tộc thật có thực lực khi dễ Mệnh Tinh, nhưng sau một đoạn thời gian nữa đến lúc đó ai khi dễ ai còn chưa biết?
Quan trọng hơn, Diệp Hạo có quan hệ rất tốt với hai Mệnh Tinh khác, nói cách khác, tương lai có thể Lang Tộc phải ứng phó với Ba đại Mệnh Tinh.
Nghĩ đến đây, da đầu hắn lập tức tê dại.
…
Võ Đào suy đoán đúng.
Bên phía Lang Tộc không phái cao thủ đên đây nữa.
Còn Diệp Hạo không vì Lang Tộc mà thay đổi kế hoạch của mình.
Ngày thứ ba, Diệp Hạo nhận được điện thoại của Hiểu Minh.
- Nhớ tôi không?
- Có chút nhớ đó.
- Vậy sao cậu không đến thăm tôi?
- Tôi nói Hiểu Minh này, sao mới một tháng không gặp mà anh giống như oán phụ khuê phòng vậy?
- Tôi có nỗi khổ trong lòng mà.
- Được rồi, có chuyện gì?
- Cậu tới chỗ tôi đi.
Diệp Hạo không nói hai lời, lập tức đến chi nhanh Cục Linh Dị.
Sau khi vừa đến, hắn thấy Hiểu Minh đang bắt chéo hai chân cắt móng tay đây?
- Nhị Đại Gia.
Diệp Hạo đá Hiểu Minh một cước mắng.
Hiểu Minh cười bỏ cây bấm móng tay qua một bên:
- Tôi tìm cậu đúng thật có chuyện mà.
- Sao tôi không cảm thấy anh có việc gì vậy?
Diệp Hạo nhếch miệng nói.
- Cái này… Tôi muốn về Mao Sơn một chuyến.
Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo nói:
- Cục Linh Dị tạm thời giao cho cậu.
- Tôi nói anh hai này… anh đừng nói đùa như thế chứ?
Diệp Hạo im lặng nói.
- Ai nói giỡn với cậu làm gì?
Hiểu Minh nói xong, thu lại nụ cười trên mặt:
- Lần này về tông môn, tôi sẽ bắt đầu đột phá Thông Thiên Cảnh.
- Sao phải vội vã như vậy?
- Thời gian không còn nhiều nữa rổi.
Hiểu Minh trầm giọng nói:
- Một khi phong ấn vỡ ra, tôi sẽ giết vào phong ấn.
- Anh đến Thông Thiên Cảnh thì có bao nhiêu tác dụng?
- Thông Thiên Cảnh không yếu, được không?
Hiểu Minh lườm Diệp Hạo nói:
- Tôi nhớ hình như cậu cũng chưa tới…
Hắn mới nói nữa câu đã mở to hai mắt:
- Nhị Đại Gia nhà cậu, cậu đột phá Thông Thiên Cảnh rồi à?
Hiểu Minh vất vả lắm mới tăng lên tới Phân Thân Cảnh Tầng Ba.
Đang chuẩn bị khoe khoang một hai với Diệp Hạo ai biết thằng ông nội này đã đột phá đến Thông Thiên Cảnh rồi?
Hố cha nhà nó chứ?
- Không lâu lắm đâu.
Diệp Hạo nói xong, hỏi:
- Tôi muốn biết tại sao anh muốn tiến vào bên trong phong ấn?
- Bởi vì chỉ có chém giết mới có thể tăng tu vi lên nhanh hơn, chỉ ngồi ở nhà hưởng thụ, đóa hoa cũng sẽ không nở được lâu.
Hiểu Minh nghiêm túc nói:
- Còn nữa, nếu tôi không tăng nhanh tu vi lên thì đến khi nào mới theo đuổi được Mai Doãn Tuyết.
- Lần này Mai Doãn Tuyết cũng đi trước một bước.
- Không phải chứ?
Hiểu Minh kêu lên:
- Nghe nói Mai Doãn Tuyết đã là Kim Đan Kỳ.
- Cho dù bây giờ Mai Doãn Tuyết là Nguyên Anh Kỳ, tôi cảm thấy với tốc độ của anh rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Diệp Hạo lườm Hiểu Minh nói.
Hắn tự nhận bản thân tiến cảnh rất nhanh.
Nhưng Hiểu Minh hết lần này tới lần khác vẫn có thể theo kịp tu vi bản thân hắn.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ giao phó cho cậu một số công việc ở Cục Linh Dị.
Sau đó, Hiểu Minh nói ngắn gọn sự tình trong Cục Linh Dị cho Diệp Hạo.
- Đúng rồi, trên bàn còn có tin tức linh dị mới đấy, nếu cậu nhàn rỗi không có gì làm có thể đi xử lý một hai nha.
Hiểu Minh nói xong rời đi luôn.
Người này tiêu sái ghê đó, nói đi liền đi.
Nhưng Diệp Hạo nghĩ tới Trương Phương Bình lại cảm thấy Hiểu Minh chỉ là người phụ trách thôi.
Sau đó, hắn lật ra xem các sự kiện linh dị được báo cáo gần đây.
Gần Hào Đình Hội Sở phát hiện một thân ảnh Quỷ Mị.
Trong đầu Diệp Hạo xuất hiện địa chỉ của Hào Đình Hội Sở.
Lúc hắn định để phân thân đi xử lý thì điện thoại vang lên.
- Ai vậy?
Diệp Hạo không nhìn số điện của ai hỏi.
- Tôi đây.
- Có chuyện gì không?
- Tối này tôi tổ chức tiệc sinh nhật, có có thời gian đến chung vui cùng tôi không?
Trương Nhược Hàm nghe Diệp Hạo nói tùy ý như vậy cảm thấy rất ủy khuất. Đây là lần đầu tiên bản thân chủ động hẹn một nam nhân, nhưng mà hắn lại không để chuyện này trong lòng, nếu không cũng sẽ không có thái độ nói chuyện như vậy đâu.
- Tôi… chỉ sợ không có thời gian.
Diệp Hạo không có từ chối thẳng, mà đây cũng là một cách nói khác để từ chối.
- Tôi định tổ chức ở Hào Đình Hội Sở, cách trường học của cậu không xa lắm đâu.
Trương Nhược Hàm nói tiếp.
- Hào Đình Hội Sở?
Diệp Hạo ngần người.
- Cậu muốn tới hả?
Cô nghe thấy giọng điệu của Diệp Hạo vội vàng hỏi lại.
- Cô đợi tôi một lát.
Diệp Hạo nói xong tắt máy.
Trương Nhược Hàm nghe âm thanh “Bíp, bíp” nhất thời không hiểu ý Diệp Hạo là gì.
Cậu ta rốt cuộc có đến hay không đây?
- Nhược Hàm, cậu đang gọi điện thoại với ai vậy?
Ngay lúc Trương Nhược Hàm đờ người ra thì một bóng người uyển chuyển đi tới chỗ cô.
Cô nhìn người đang đi đến, mỉm cười nói:
- Tôi đang hẹn người trong lòng của cậu đây?
- Người trong lòng của tôi?
Cô gái kia lộ ra nghi ngờ:
- Cậu nói ai vậy?
- Tôi nhớ kỹ, mấy ngày trước cậu mới thổ lộ với báo giới mà.
Trương Nhược Hàm cười như không cười nói.
Cô gái kia kinh nghi hỏi:
- Cậu có số điện thoại di động của anh ấy à?
- Có.
- Tôi nhớ lúc hai người gặp nhau trên sân khấu, anh ta đâu cho cậu số điện thoại đâu?
- Đồ ngốc, sau đó tôi gặp cậu ấy nữa mà.
- Vậy cậu… có hẹn được anh ấy đến đây không?
- Không biết nữa.
- Không biết?
Trương Nhược Hàm kể lại đơn giản cuộc nói chuyện với Diệp Hạo.
Nghe thấy Diệp Hạo không tùy tiện đồng ý Trương Nhược Hàm, trong mắt cô gái này lộ vẻ kinh hỉ.
Bởi vì nếu Diệp Hạo mà tùy tiện đồng ý thì chứng minh anh chàng không có bao nhiêu sức chống cự với mỹ nữ cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT