Diệp Hạo đi đến trước mặt Trương Kim Sinh, cung kính chào một tiếng.
Trương Kim Sinh vỗ bả vai Diệp Hạo cười nói.
- Năm đó thầy nhìn ra em không phải nhân vật trong ao, có thể không ngờ em suất sắc như vậy chứ.
- Do các thầy cô ở đây đã giáo dục tốt a.
Diệp Hạo nhìn Trương Kim Sinh nói khẽ.
- Thầy sao có bản sự này?
Trương Kim Sinh không khỏi cười đáp, tất cả những thứ này đều do em cố gắng mà có được.
Diệp Hạo và Trương Kim Sinh hàn huyên một hồi lại lần lượt nói chuyện với từng giáo viên đã dạy mình.
- Thầy Lý, nghe nói người có bệnh phong thấp?
Diệp Hạo cuối cùng đi tới thầy Chủ Nhiệm của mình, nói khẽ.
- Đúng vậy a, rất nhiều năm đã như thế rồi.
Lý Hiển nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ vui mừng, không quan tâm nói.
Phải biết Lý Hiển năm đó là Chủ Nhiệm của Diệp Hạo a.
Dù việc đó chỉ trên danh nghĩa nhưng cũng từng là chủ nhiệm thật.
- Cái này đơn giản thôi, đợi chút nữa có thời gian, học sinh sẽ chữa tốt cho thầy.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Thật sao?
Lý Hiển kích động hỏi.
- Em lừa gạt ai cũng không thể lừa người.
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa một cái thiếp mời đưa cho Lý Hiển:
- 8 giờ tối em ở Kim Lợi đợi ngài, không biết thầy Lý có thời gian không?
- Có có….
Lý Hiển vội vàng đáp lời.
Đừng nói có thời gian, coi như không có ông ta cũng sẽ đến.
Ai không biết tương lai Diệp Hạo có thể vấn đỉnh đất nước này chứ.
Tạo mối quan hệ cùng Diệp Hạo cũng là tạo cho mình một cái thiện duyên.
Sau đó Diệp Hạo đưa thiếp mời phát cho Trương Kim Sinh, các thầy cô khác cùng Tạ Thiên Hoa, về phần lãnh đạo còn lại của Tam Trung không có trong danh sách mời của Diệp Hạo.
Những lãnh đạo này trong lòng hâm mộ nhưng cũng không dám nói gì.
Tạ Thiên Hoa dẫn Diệp Hạo đi tới đài hội nghị.
Dưới đài, ngồi đầy các học sinh Tam Trung.
Những học sinh này từng người đều cực kì quy củ.
Không quy củ không được.
Các chủ nhiệm khóa đều thỉnh thoảng tuần tra, nếu ai dám ngồi không nghiêm chỉnh hoặc nói chuyện phiếm liền bị các lão sư trừng phạt.
Theo lúc Diệp Hạo xuất hiện, toàn bộ những học sinh đều tò mò nhìn về phía hắn.
- Rất đẹp trai nha.
- Nam thần của tôi đến rồi!
- Không biết Diệp Học trưởng có bạn gái hay chưa?
…
Các học sinh này không tự chủ mà nói ra.
Dù dưới đài, các lão sư duy trì trật tự cũng không thể ổn định.
Diệp Hạo là thần tượng toàn dân, cũng là thần tượng trong Tam Trung.
Bởi vì Diệp Hạo tốt nghiệp từ Tam Trung a.
Tạ Thiên Hoa mỉm cười nhìn toàn trường nói:
- Ta tin các học sinh ở đây đều biết được vị này là người nào? Không sai, vị này là niềm kiêu ngạo của Tam Trung chúng ta, của Giang Nam chúng ta - - Diệp Hạo.
Toàn trường tức khắc vỗ tay như sấm nổ.
Đợi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Tạ Thiên Hoa cười nói tiếp:
- Ta biết rõ các bạn hẳn không thích lão đầu như ta nói chuyện đâu, bởi vậy vẫn nên để thần tượng của các bạn đến nói đi.
Tạ Thiên Hoa nói xong nhìn về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:
- Chào các tất cả học đệ, học muội.
- Chào học trưởng.
Các học sinh đều cùng nhịp nói.
- Ta hôm nay đến đây chủ yếu có hai chuyện, một là hỏi thăm những ân sư của ta lúc trước, hai là xem có thể đóng góp thứ gì cho trường chúng ta không.
Diệp Hạo nói đến đây dừng một chút nói tiếp.
- Vừa rồi ta cũng đã chào hỏi qua các lão sư, như vậy hiện tại chúng ta nói chuyện Tam Trung một chút đi.
- Luận lịch sử, Tam Trung chúng ta không kém hơn Nhất Trung và Nhị Trung, nhưng tỉ lệ lên lớp sao lại kém hai trường này? Kỳ thật vấn đề nằm ở lực lượng giáo viên.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Bởi vậy ta quyết định quyên tặng Tam Trung hai trăm triệu (2 ức) dùng để cải thiện hệ thống hạ tầng cũng như các thiệt bị dạy học của Tam Trung.
Tạ Thiên Hoa không khỏi mở to mắt mà nhìn.
Dù ông đã sớm biết việc Diệp Hạo sẽ quyên tiền cải thiện trường, nhưng ông không nghĩ đến có số 2 ức khủng bố đến như vậy.
- Ta luôn cảm thấy giáo viên là một việc làm nặng nhọc, nên thu nhập của họ cũng phải xứng với điều đó, nên bắt đầu từ nay, lương mỗi giáo viên sẽ tăng lên gấp đôi.
- Đồng thời mỗi giáo viên cùng trực hệ con cháu đều sẽ được ta chữa trị miễn phí, làm cho mỗi người đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp trồng người của mình.
- Trừ cái đó ra, ta con tặng cho những giáo sư ưu tú nhà lầu và xe hơi, mọi người không nghe nhầm, là nhà lầu cùng xe hơi. Mỗi năm sẽ có 3 danh ngạch.
Diệp Hạo câu nói này làm đám giáo viên toàn trường hưng phấn hẳn lên.
Nhà đất giờ đây giá cả rất cao, động một tí cũng mấy chục vạn, nhưng giờ chỉ cần làm một giáo viên ưu tú sẽ có một bộ combo nhà lầu và xe hoi a.
- Hiện tại nên nói đến các học sinh chúng ta.
Diệp Hạo quét mắt nhìn học sinh dưới đài một cái.
- Từ học kỳ này trở đi, mọi người sẽ được miễn học phí, mà về sau, bộ Giáo Dục có thu bất kỳ lệ phí nào đều do ta chi trả, sau đó trường sẽ trả lại học phí tất cả mọi người.
Học sinh toàn trường đều ngơ ngẩn.
Ai cũng không ngờ Diệp Hạo lại chơi lớn như vậy.
- Tiếp đó, chúng ta nói một chút về việc thi đại học, nếu mọi người thi vào Sáu Đại Học Phủ, cá nhân ta sẽ ban thưởng 100 vạn.
Diệp Hạo vương một ngón tay nói.
Toàn trường học sinh đều kinh hô lên thành tiếng.
Các học sinh mới bây giờ toàn là Nghé con mới sinh không sợ hổ, họ không biết Sáu Đại Học Phủ đại biểu cho cái gì, bọn họ cảm thấy chỉ cần bản thân cố gắng sẽ thi đậu, nên nghe được 100 vạn ban thưởng của Diệp Hạo, tròng mắt của cả đám đều đỏ lên.
- 100 vạn a.
- Tôi nếu thi đậu Sáu Đại Học Phủ, cha mẹ tôi về sau không cần phải khổ cực nữa.
- 100 vạn này tôi nhất định phải lấy được.
Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp:
- Mọi người nếu thi đậu Thập Đại Trọng Điểm sẽ được ban thưởng 10 vạn, nếu thi đậu các trường trọng điểm thường sẽ ban thưởng 1 vạn, nếu thi đậu bản khoa thì năm đó học phí ta trả, còn nếu rớt thì mọi người muốn làm gì cứ làm đi, ta cũng không xen vào được.
Câu nói sau cùng của Diệp Hạo làm rất nhiều học sinh phá lên cười.
Bất quá những học sinh này biết, Diêp Hạo ban thưởng phá phong phú rồi.
- Bản khoa đều có ban thưởng.
Diệp học trưởng quá bạo tay a.
- Cái này mới là thổ hào chân chính nha.
Diệp học trưởng, em muốn cùng anh sinh em bé.
Một nữ sinh lớn mật hô to.
Tạ Thiên Hoa trợn mắt nói:
- Người nào? Ai nói?
- Em đây ạ…
Nữ sinh vừa mới nói cả gan đứng lên.
Tạ Thiên Hoa giật mình, Diệp Hạo cũng đồng dạng như thế.
Hắn không nghĩ tới lá gan nữ sinh kia lại to như vậy, dĩ nhiên trước mặt mấy ngàn người lớn tiếng thổ lộ.
Tạ Thiên Hoa đang định nói cái gì Diệp Hạo đã cho ông một ánh mắt.
- Cô thích tôi?
Diệp Hạo nhìn cô bé vẫn chưa biết ăn dọn bên dưới, hỏi.
Kỳ thật, nếu cô gái này biết cách ăn mặt một chút, nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân, nha đầu này đang tuổi nổi loạn, cách ăn mặc đều có chút khác loại.
- Dạ, em thích anh.
Nữ hài kia nhìn Diệp Hạo rồi nghiêm túc đáp lời.
- Anh - - anh nguyện ý làm bạn trai của em không?
- Muốn truy ta thì đến Đại Học Trung Y.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
- Nếu em thi đậu Đại Học Trung Y, anh sẽ đáp ứng làm bạn trai em hả?
Nữ hài suy nghĩ một chút rồi trầm giọng hỏi alj.
- Cô thi vào được đi rồi lại nói.
Diệp Hạo không cho cô gái hứa hẹn rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT