- Có chứ, có chứ. Cậu cho địa chỉ, tôi sẽ sắp xếp người đưa tới.
Ông chủ vội vàng đáp lại.
Diệp Hạo nói cho ông chủ địa chỉ.
- Tôi đảm bảo hàng sẽ đến nơi trong vòng một giờ.
Ông chủ nghe được Diệp Hạo ở tại khu Tử Vân Biệt Thự thì không lấy tiền đặt cọc, ông ta tin tưởng người trong khu biệt thự giàu có này sẽ không nhàn rỗi đến mức đi quấy phá mình.
Sau đó, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên dạo phố mua một chút hoa quả rồi về nhà.
Sau khi về đến, Đường Đường lập tức xung phong nhận việc dán câu đối xuân.
- Mặc Mặc, cô coi chừng Đường Đường.
Diệp Hạo dặn dò
- Đừng để Đường Đường làm hỏng.
Mặc Mặc vội vàng đi xem Đường Đường.
Lấy tính cách quỷ quái của Đường Đường, quả thật có khả năng làm hỏng câu đối xuân.
Một lát sau, đoàn người Diệp Hạo đi ra đại sảnh thì kinh ngạc phát hiện, Đường Đường dán câu đối xuân bốn phía xong xuôi.
- Cái góc độ này ——.
Diệp Chí Quốc lùi ra xa nhìn thoáng qua rồi lấy cây thước ra đo lường một cái. Ngay lập tức, trên mặt ông lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Đường Đường, cháu có cầm thước mà dán không đó?
Diệp Chí Quốc sở dĩ hỏi như vậy cũng vì Đường Đường dán quá thẳng, không nghiêng, không lệch một phân.
- Thước là cái gì ạ?
- Cái trong tay chú đang cầm nè?
Đường Đường tò mò hỏi.
Diệp Chí Quốc thấy bộ dáng Đường Đường như vậy, ông lập tức biết Đường Đường không có dùng thước dán.
- Cái này rất khó dán hả?
Đường Đường nói xong rồi nhặt lên một viên phấn trong góc, tiếp đó tùy ý vẽ một đường thẳng ngay trên mặt đất.
Đúng, một đường thẳng, không lệch một chút nào.
Không tin chuyện quỷ dị này, Diệp Chí Quốc còn cầm thước đo ba góc, kết quả còn muốn thẳng hơn dùng thước đo nữa.
Diệp Chí Quốc nhìn Đường Đường như thấy quái vật vậy.
Bởi vì khi cầm bút, lực tay đè lên chắc chắn sẽ có biến đổi theo thời gian, điều này dẫn đến khi vẽ trực tiếp sẽ không tránh được việc uốn trên lượn dưới.
Nhưng chuyện này xảy ra trên người Đường Đường, cho dù khoa học cũng không có cách nào giải thích được.
- Cha đừng để ý chuyện này.
Diệp Hạo đổi chủ đề, nói
- Đường Đường, còn giấy cắt hoa chỗ này, cô và Mặc Mặc tiếp tục dán đi.
Đường Đường ôm đóng giấy cắt hoa rồi chạy lên lầu hai.
Diệp Hạo cười một tiếng rồi nắm tay Đường Phiên Phiên vào phòng mình.
- Sữa soạn thế nào rồi?
Đường Phiên Phiên nhíu cái mũi đáng yêu lại ngửi một cái.
- Ngửi cái gì thế.
- Mùi của anh.
Trên mặt Đường Phiên Phiên lộ ra vẻ thỏa mãn, nói
- Mùi hương này thật dễ chịu nha
- Lại chém. Trên người anh toàn mùi mồ hôi thối thôi đó.
- Nhưng trên người anh không có mà.
- Em không biết anh trước kia rồi.
- Kể từ bây giờ hay mai sau, chỉ cần chỗ nào có lưu lại mùi hương của anh, cho dù cái rắm người ta cũng rất thích.
- Phiên Phiên à.
- Sao ạ?
- Anh nhớ em lắm.
- Người ta cũng nhớ anh lắm.
Đường Phiên Phiên nhếch mũi chân lên, bờ môi đỏ bừng nhích tới gần môi Diệp Hạo.
Ngay lúc Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên chuẩn bị trao nhau những cục đờm béo ngậy thơm lừng, cửa phòng đột nhiên mở ra, xuất hiện ba đạo thân ảnh.
- Thấy em nói đúng chưa?
Đường Đường hưng phấn nói ra.
- Đường Đường, im lặng.
Thanh Thanh trừng Đường Đường một cái nói
- Lần trước,em cũng kêu la om sòm quấy rầy chị đó.
- Em thấy chị rất muốn lấy thân thử nghiệm nha.
Đường Đường hừ lạnh nói.
- Phải thì sao?
Thanh Thanh ưỡng ngực nói
- Em nghĩ em có tư cách lấy thân thử nghiệm à?
Đường Đường nhìn bộ ngực nhỏ mình, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Ngực mình còn nhỏ quá.
Không nói tới Thanh Thanh, cho dù so với Mặc Mặc thì vẫn kém xa
Khoảng khắc quan trọng nhất bước sang năm mới chính là đón giao thừa.
Người dân Hoa Hạ đón giao thừa hầu như đều làm hai chuyện.
Một là đánh bài, hai là xem tivi.
Một nhà Diệp Hạo quây quần bên nhau xem TV, tổ chức tiệc liên hoan ăn uống say sưa ngon lành chúc mừng năm mới.
- Năm.
- Bốn.
- Ba.
- Hai.
- Một.
Khi MC nói đến một, tiếng chuông tân xuân vang lên, bốn phía xung quanh lập tức vang lên từng đợt tiếng pháo.
- Đường Đường, đốt pháo.
Diệp Hạo mới đến đây, điện thoại lại vang lên.
Đường Đường hưng phấn cầm bật lửa vọt tới viện tử.
Diệp Hạo ấn nút trả lời.
Điện thoại bên kia truyền đến từng trận tiếng pháo.
- Diệp Hạo, chúc mừng năm mới.
- Trương Lan, chúc mừng năm mới.
- Diệp Hạo, có phải tôi là người đầu tiên gọi cho anh không?
Trương Lan nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy.
- Đại Niên mùng một ngày mai, anh có làm gì không?
- Hiện tại, tôi còn chưa biết nữa.
- Được, vậy ngày mai tôi tới nhà anh chơi nhé.
- Tốt.
Vừa cúp điện thoại Trương Lan xong, Hứa Manh Manh cũng lập tức gọi đến.
- Tôi chắc chắn không phải người đầu tiên gọi đến chúc tết anh rồi, đúng chứ?
Hứa Manh Manh u oán nói ra.
- Cô đừng tự cho mình đúng.
Đối mặt cô nàng hay ngại ngùng này, Diệp Hạo không ngại nói dối an ủi nàng.
- Lúc này mới có bạn học chúc tết
- Thật sao?
Bên kia lập tức vang lên tiếng ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
- Đúng vậy.
- Tôi thực sự rất vui. Đúng rồi, đúng rồi, anh còn chưa chúc tết tôi đấy.
Hứa Manh Manh vội vàng nói.
- Được, chúc mừng năm mới.
Diệp Hạo chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại lại rung nhẹ một cái.
- Manh Manh, có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp nhé, mấy tin nhắn điện thoại mới đến.
Diệp Hạo bên này nói ra.
- Được rồi.
Hứa Manh Manh biết rõ lúc này người gọi cho Diệp Hạo chắc chắn không ít.
- Nhóc con, sao bây giờ mới chịu bắt máy.
Diệp Hạo nghe được giọng nói này không khỏi nở nụ cười
- Giờ này cô gọi làm gì, nhớ tôi sao?
- Thì sao, không có gì thì không thể gọi cho cậu à?
Thiều Hoa hơi giận nói.
- Tôi cảm thấy cô một ngày trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian nhớ tới một tên vô danh tiểu tốt chứ?
Diệp Hạo nói đùa.
- Ừ, Bản Vương chỉ sợ ngươi cô đơn thôi
Thiều Hoa không khỏi cười nói.
- Vậy mà cô cũng đoán được.
- Tình hình này —— ngày mai Bản Vương tới nhà ngươi chơi nhé?
- Không được.
- Diệp Hạo ——.
Bên kia vang lên tiếng nghiến răng.
- Tôi chém đấy, cô không nghe ra à? Tin người vl.
Diệp Hạo đành phải nói ra.
- Chờ Trẫm đêm mai lật tung nóc nhà ngươi.
Thiều Hoa nói xong rồi cúp điện thoại.
Diệp Hạo vừa buông điện thoại xuống, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Khi thấy dãy số hiện lên, ánh mắt Diệp Hạo trở nên nhu hòa.
- Chúc mừng năm mới.
- Nếu tôi không gọi, cậu cũng không gọi lại phải không?
Lúc này, Diệp Hạo phát hiện một giọng nói ai oán nồng đậm.
- Tôicòn chưa kịp gọi thì chị đã gọi trước rồi
Diệp Hạo cười khổ nói.
- Cậu còn xem tôi là bạn bè nữa không vậy
- Chị Nhi, sao chị lại nóng nảy như vậy? Có phải chị nhớ tôi không?
- Nhớ mới gọi cho cậu đấy.
Lâm Nhu Nhi không nghĩ tới Diệp Hạo đột nhiên nói một câu như vậy, tính cách nàng thuộc loại bảo thủ, bởi vậy, Diệp Hạo nói đùa kiểu nàng khiến nàng còn chưa kịp thích nghi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT