Diệp Hạo lại có thể kéo thần niệm cùng bản thân mình đến trong phòng hắn.
Văn Nhân Nguyệt chưa từng nghe nói qua thủ đoạn như thế này.
- Tiền bối, vãn bối vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong người không trách phạt.
Thái độ Văn Nhân Nguyệt trở nên khiêm nhường nói.
Diệp Hạo cười cười tiện tay thả thần niệm Văn Nhân Nguyệt ra. Sau đó, hắn đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới hỏi:
- Tuổi còn trẻ mà thực lực đã đạt tới Phiên Hải Cảnh hậu kỳ, không biết cô là đệ tử tông môn nào?
- Lạc Thần Tông.
Văn Nhân Nguyệt cung kính trả lời.
- Lạc Thần Tông?
Trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh dị:
- Nghe nói Lạc Thần Tông là tông môn đứng đầu chính đạo, bên trong tông môn cao thủ nhiều như mây, số người đạt đến Võ Đạo Cực Hạn đếm không hết.
- Võ Đạo Cực Hạn là một cửa ải lớn, cho dù Lạc Thần Tông chúng ta cũng không có bao nhiêu.
Văn Nhân Nguyệt nhẹ lắc đầu nói.
- Nha đầu kia thuộc tông môn nào?
Diệp Hạo cười nói.
- Thiên Ma Tông.
- Tông môn đứng đầu Ma đạo à.
Diệp Hạo lộ vẻ đã hiểu:
- Thảo nào không biết đệ tử tông môn nào kinh diễm như vậy? Hai cô đến Ma Đô vì cái gì?
- Khiêu chiến Thiều Hoa của Cục Võ Đạo.
- Cục Võ Đạo hạ thủ với Đại Tông Môn sao?
Diệp Hạo như nghĩ tới cái gì hỏi.
- Lúc đầu, các tông môn Chính Ma chúng tôi và Cục Võ Đạo nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà gần đây, Cục Võ Đạo có xu thế lấn lên.
Văn Nhân Nguyệt trầm giọng nói:
- Vì vậy, lãnh đão hai bên Chính Ma thương lượng một phen quyết định cho Cục Võ Đạo một cái hạ mã uy.
- Hai bên Chính Ma không phải tử địch sao?
- Chúng tôi chỉ là khái niệm tu hành khác nhau, Ma Môn giết người vốn không có bao nhiêu, Chính Đạo cũng không phải ai cũng lương thiện.
Văn Nhân Nguyệt nghiêm túc nói:
- Còn nữa, phía trên còn có chính phủ giám sát, người nào dám không kiêng kỵ tạo ra tai vạ ngầm đâu?
- Các người không suy nghĩ thử tại sao Cục Võ Đạo lại làm thế à?
Diệp Hạo cười hỏi.
Lời nói của Diệp Hạo làm cô biến sắc.
- Căn cứ suy đoán của chúng tôi, có lẽ tu vi của Cục trưởng Cục Võ Đạo đã đột phá.
Văn Nhân Nguyệt nhìn Diệp Hạo nói:
- Bởi vì Thái Thượng Trưởng Lão Cục Võ Đạo sẽ không tham gia vào chuyện thế tục, còn nữa, tin đồn Thái Thượng Trưởng Lão của Cục Võ Đạo cũng chỉ đến Võ Đạo Cực Hạn.
- Lạc Thần Tông các người có cường giả Thiên Nhân Cảnh không?
Văn Nhân Nguyệt trầm mặt lại.
Diệp Hạo lập tức hiểu ý tứ Văn Nhân Nguyệt.
- Thỏa hiệp đúng lúc mới là con đường đúng đắn.
Diệp Hạo trầm ngâm nói.
- Ý của tiền bối muốn chúng tôi thỏa hiệp?
Văn Nhân Nguyệt giật mình hỏi.
- Thỏa hiệp cũng chỉ tạm thời, qua một thời gian nữa đại biến sẽ đến, hệ thống quản lý sẽ sụp đổ. Sau đó, Lạc Thần Tông các người có thể thừa cơ hội này quật khởi.
Diệp Hạo nhìn Văn Nhân Nguyệt nói.
- Các Trưởng Lão trong tông môn luôn nói đại biến sắp đến, nhưng bọn họ cũng không biết đại biến cuối cùng là cái gì.
Văn Nhân Nguyệt dừng một chút hỏi:
- Tiền bối có thể nói cho tôi biết khi nào đại biến đến và đại biến rốt cuộc là cái gì được không?
- Đại biến là lúc Yêu ma Quỷ Quái tập hợp ở Nhân Gian, đây cũng là đại biến mà Trưởng Lão của cô đã nói.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp lời:
- Còn về khi nào đại biến đến thì phải xem Tu Sĩ có thể ngăn cản được bao nhiêu thời gian, nếu Tu Sĩ không ngăn cản được thì đại biến sẽ đến sớm.
- Cái gì?
Văn Nhân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt thay đổi:
- Nếu tu sĩ cũng không ngăn cản được thì sao chúng tôi có thể ngăn cản được?
- Phần lớn Yêu Ma Quý Quái cấp thấp sẽ do Võ sĩ các cô đối phó, còn nữa, những vũ khí khoa học kỹ thuật của chính phủ cũng có lực phá hoại cực lớn.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Cảm ơn tiền bối đã giải đáp nghi hoặc của tôi.
- Sau khi kết thúc chuyện này, cô hay trở về bế quan tranh thủ đột phá đến Võ Đạo Cực Hạn đi, nếu đại biến đến mà còn chưa đột phá nổi thì có thể đến tìm tôi.
Diệp Hạo nhìn Văn Nhân Nguyệt nói.
Cô lập tức đại hỷ.
Võ Đạo Cực Hạn đâu phải nói đến là đến được?
Không có ba đến năm năm nữa, cô đừng mơ đạt được cấp độ này.
Tuy cô không biết đại biến có phải hay không cần ba đến năm nắm nữa, nhưng quan trọng là Diệp Hạo đã hứa hẹn với mình như vậy. Sau này, nếu có phiền phức có thể tới cầu Diệp Hạo giúp đỡ.
- Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Diệp Hạo nói xong đứng lên.
Văn Nhân Nguyệt vội vàng cung kính xin phép rời đi.
Cô vừa mới rời khỏi Bồng Lai Hội Sở, Tiên Nhi của Thiên Ma Tông vội tiến đến.
- Cô đã gặp vị tiền bối đó chưa?
Văn Nhân Nguyệt lườm Tiên Nhi một cái:
- Gặp rồi.
- Vị tiền bối đó trông như thế nào?
Văn Nhân Nguyệt nghe như vậy, ánh mắt lóe lên nói:
- Cô đoán đi.
- Văn Nhân Nguyệt.
Tiên Nhi giậm chân một cái nói:
- Cô đừng quên lúc trước tôi đã từng cứu cô một mạng trong Mật Cảnh đấy.
- Chuyện bên trong Mật Cảnh cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa?
Văn Nhân Nguyệt hừ lạnh nói:
- Nếu không phải cô cần tôi hỗ trợ phá trận thì sẽ tốt bụng cứu tôi sao?
- Chính Đạo Tông Môn các người đều nhỏ mọn như vậy à?
- Tôi chỉ biết cô không phải người tốt.
- Văn Nhân Nguyệt.
Tiên Nhi phẫn nộ nhìn Văn Nhân Nguyệt.
- Muốn đánh nhau sao?
Văn Nhân Nguyệt nhún vai một cái:
- Vậy thì tới đi.
Tiên Nhi đang chuẩn bị xuất thủ mới ý thức được mình đang trong phạm vi của vị tiền bối kia.
Bây giờ xuất thủ ở đây lỡ chọc giận vị kia thì được không bù mất.
- Tôi biết cô không dám mà.
Văn Nhân Nguyệt đối với Diệp Hạo không kiêng kị, cô thấy hắn là một người dễ nói chuyện, không phải cao cao tại thượng như người ta đồn.
- Nói như cô dám đánh hả?
Tiên Nhi hừ lạnh nói.
- Nếu như hai cô không dám thì hãy đi theo tôi đi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hai người. Sau đó, hai người nhìn thấy một cô gái đứng trên không trung.
- Thiều Hoa.
- Sao cô có thể tìm được nơi này?
Cô gái này không phải ai khác chính là Thiều Hoa của Cục Võ Đạo.
- Từ lúc hai cô vừa đặt chân đến Ma Đô tôi đã biết được rồi.
Thiều Hoa bình tĩnh nói.
- Cục Võ Đạo thật sự thu được Quốc gia ủng hộ a.
Tiên Nhi ý thức được gì nói.
- Cục Võ Đạo là thanh kiếm sắc bén nhất của quốc gia, bởi vậy được quốc gia toàn diện ủng hộ cũng hợp tình hợp lí.
Thiều Hoa không cảm thấy gì lạ.
- Cô xuất hiện ở đây không sợ hai chúng tôi liên thủ làm thịt cô à?
Tiên Nhi cười nói.
- Chưa nói các cô có bản lĩnh này hay không, cho dù có hai cô cũng không dám.
Thiều Hoa lườm Tiên Nhi nói.
- Sao cô biết chúng tôi không dám?
Tiên Nhi không phục nói.
- Bởi vì cho dù Lạc Thần Tông hay Thiên Ma Tông đều không chịu được lửa giận của Cục Võ Đạo.
Thiều Hoa nói.
- Rất có thể tiền bối Trương Sơ đã đột phá đến Thiên Nhân Cảnh a.
Tiên Nhi âm thầm gật đầu.
- Cô lừa tôi?
Nhìn thấy sắc mặt của Tiên Nhi, sao Thiều Hoa không hiểu mình đã bị lừa.
- Phải đấy thì sao?
Tiên Nhi cười khanh khách nói:
- Ai bảo cô ngốc như vậy?
- Chuyện như này vốn không giấu được lâu, với lại Cục trưởng cũng không có ý định giấu diếm.
Thiều Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT