Chấp nhận để Diệp Hạo trở thành Thiếu Tông Chủ Ám Tinh Môn.
- Tôi long lắng sẽ có một ít trưởng lão trong tông phản đối.
Võ Đào nói ra mục đích mình hôm nay.
- Ai dám?
- Chuyện này quan hệ đến cơ nghiệp ngàn năm của Ám Tinh Môn chúng ta, kẻ nào dám chống đối lúc này? Trấn áp toàn diện hắn cho ta.
- Ai dám đứng ra, lão phu sẽ giết người đó.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài ba vị Thái Thượng Trưởng Lão này trông hiền lành, người chết trên tay họ không có một trăm cũng có tám mươi.
- Tôi đi chuẩn bị đưa Diệp Hạo lên làm Thiếu Tông Chủ Tông ta.
Võ Đào nói.
- Ngươi đi đi.
Một trong ba Thái Thượng Trưởng Lão nói:
- Để ta xem kẻ nào dám đứng ra phản đối?
Có ba Thái Thượng Trưởng Lão đảm bảo, Võ Đào không e ngại gì nữa.
Hắn tuy có chút quyền uy ở Ám Tinh Môn, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tự quyết định được. Thân làm Tông Chủ nhất định phải cân nhắc nhiều việc, nếu không cái chức Tông Chủ này sẽ không thể ngồi lâu dài.
Lúc Võ Đào đi đến phòng Nghị Sự, hầu hết cao tầng Ám Tinh Môn đã đến đầy đủ.
Toàn bộ bọn họ đều im lặng nhìn Võ Đào.
Họ không hiểu tại sao Võ Đào lại chọn một người không có chút danh tiếng làm Thiếu Tông Chủ Ám Tinh Môn.
- Hôm nay, tôi gọi mọi người tới đây, chắc hắn mọi người cũng đã biết vì chuyện gì rồi?
Võ Đào nhìn tất cả bọn người ở đây, nói.
- Tông Chủ, người muốn đưa một thiếu niên lên làm Thiếu Tông Chủ của Ám Tinh Môn chúng ta?
Một lão già đứng dậy nói.
- Không sai.
Võ Đào chỉ Diệp Hạo nói:
- Các người biết hắn là ai không?
- Không biết.
Lão già lúc nãy thật lòng nói.
- Diệp Hạo.
Võ Đào chậm rãi nói.
- Diệp Hạo.
- Em kết nghĩ của Mai Doãn Tuyết.
- Anh em kết nghĩa với Hiểu Minh.
- Tu sĩ Ích Cốc Cảnh được Tô tiền bối bảo hộ.
- Có phải người này hay không?
- Hình như Diệp Hạo cũng là một trong Cửu Đại Mệnh Tinh.
Ở đây cũng có một vài sát thủ biết sự tích của Diệp Hạo.
Nghe như thế, sắc mặt các trưởng lão Ám Tinh Môn thay đổi. Lúc này, bọn họ đã hiểu tại sao Võ Đào lại lựa chọn Diệp Hạo.
- Không sai, Diệp Hạo là một trong Cửu Đại Mệnh Tinh.
Võ Đào khẳng định.
Ông nói những lời này để đánh tan hoài nghi của tất cả mọi người ở đây.
- Cửu Đại Mệnh Tinh hoàn toàn có tư cách làm Thiếu Tông Chủ của Ám Tinh Môn ta.
- Có thể trong tương lai, Ám Tinh Môn chúng ta có thể dựa vào Mệnh Tinh mà một bước lên trời?
- Đây chính là cơ duyên cực lớn.
Lúc Đại Trưởng Lão Ám Tinh Môn nhìn thấy mọi người đều nghiên về Diệp Hạo, ánh mắt ông nhìn qua một trung niên.
Trung niên này hơi trầm ngâm một chút rồi đứng dậy nói:
- Diệp Hạo có thể gia nhập Ám Tinh Môn, nhưng muốn làm thiếu Tông chủ, tôi cảm thấy nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Không sai. Thiếu Tông Chủ quan hệ đến vận mệnh của toàn bộ Ám Tinh Môn, ai có thể đảm bảo Diệp Hạo thật lòng muốn gia nhập hay không?
Đại Trưởng Lão phụ họa.
- Mời ông nói rõ ràng một chút.
Lúc này, Diệp Hạo nhìn qua Đại Trưởng Lão nói:
- Tôi không chủ động xin gia nhập Ám Tinh Môn, do Tông Chủ của các người cầu tôi làm Thiếu Tông Chủ nha.
Diệp Hạo nói vậy làm cho Đại Trưởng Lão đen mặt lại.
Hình như đúng như thế a!
Với thân phận của Diệp Hạo, hắn muốn đi tông môn nào mà không được, nếu không phải Ám Tinh Môn hứa hẹn cho hắn làm Thiếu Tông Chủ. Diệp Hạo trừ khi nhàn rỗi nhức cả trứng nếu không sẽ không rảnh mà gia nhập đâu.
- Ám Tinh Môn chúng ta không chào đón ngươi.
Hoàng Nhất lạnh giọng quá.
- Im miệng.
Lông mi Võ Đào nhăn lại:
- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
- Tôi chỉ đang bàn luận.
Hoàng Nhất tiến lên một bước nói tiếp:
- Diệp Hạo muốn làm Thiếu Tông Chủ không phải không được, hắn chỉ cần có thể đánh bại tôi, thì tôi không ý kiến gì nữa.
- Đánh bại anh?
Diệp Hạo lườm Hoàng Nhất hỏi lại:
- Anh có phải muốn mình trở thành củ hành tây mới chịu không?
- Ngươi…
Hoàng Nhất vừa sợ vừa giận nói.
- Cút ra ngoài cho tôi.
Võ Đào giận tím mặt quát.
Diệp Hạo nghe vậy nhẹ nhàng khoát tay:
- Tu vi bây giờ của tôi là Ích Cốc Cảnh tầng một, ai đến Ích Cốc Cảnh đều có thể ra đây thử tôi một chút.
- Cậu có ý gì?
Một thiếu nữ mặt áo đen lạnh lùng lên tiếng.
Thiếu nữ này là nhân tuyển hàng đầu cho cái ghế Thiếu Tông Chủ Ám Tinh Môn, vì vậy, cô không có chút hảo cảm nào với Diệp Hạo.
- Ý của tôi là, ai đến Ích Cốc Cảnh có thể từng người, cũng có thể cùng lên.
Diệp Hạo nhìn xung quanh nói:
- Một mình tôi khiêu chiên tất cả các người, tôi nói như vậy đã rõ ràng chưa?
- Cậu….
Ánh mắt thiếu nữ áo đén như phun lửa nhìn Diệp Hạo, hai quả đào tiên trước ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống.
- Nếu không dám đánh thì cũng đừng ở đó nói không.
Diệp Hạo tức giận quát.
- Tôi đánh với cậu.
Một thanh niên dáng người cường tráng đi ra, toàn thân hắn phát ra khí thế mạnh mẽ.
Thần niệm Diệp Hạo hơi động, một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.
- Thử sức hắn một chút đi.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Cái gì?
Toàn trường xôn xao!
Không ai nghĩ đến Diệp Hạo lại dùng phân thân đánh với Man Sơn.
Quá tự phụ.
Không đúng!
Quá ngông cuồng đúng hơn!
- Cậu dám sỉ nhục tôi?
Thanh niên dáng người cường trán đó đánh một quyền về phía ngực Diệp Hạo, lượng lượng kinh khủng trực tiếp tạo ra một âm thanh xé gió.
- Man Sơn mạnh thật.
- Man Sơn là vô địch ở Ích Cốc Cảnh tầng một nha.
- Nói đúng hơn là, đánh chính diện thì Man Sơn vô địch, cùng cấp bậc Man Sơn chưa thua lần nào.
Diệp Hạo nhìn Man Sơn đang đánh tới, ánh mắt lóe lên một tia sáng, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn nâng một quyền lên đánh trả.
Dùng quyền đối quyền.
Man Sơn đánh tới nắm đấm của Diệp Hạo, sắc mặt cu cậu lập tức thay đổi, sau đó, một cơn đau đớn nháy mắt tràn ngập khắp người hắn.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
- Diệp Hạo đang tìm đường chết a!
- Cho dù Hắc Môi và Hoàng Nhất cũng đều không dám đánh chính diện đối kháng với Man Sơn đâu.
- Lần này có chuyện vui xem rồi.
Trong lúc toàn trường đang bàn tán xông xao, bọn họ lại thấy một cảnh khó quyên, Man Sơn giống như viên pháo bắn ngược về phía sau.
Vừa chạm đát, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Cái gì?
- Sao có thể như vậy?
- Có phải tôi bị hoa mắt không?
Tu sĩ toàn trường ngơ ngẩn.
Bọn họ không tưởng tượng được, cơ thể Man Sơn cường hãn như vậy mà lại bại?
Thật lòng, bọn họ không hy vọng một người ngoài làm Thiếu Tông Chủ của mình, dù Diệp Hạo có thân phận Cửu Đạo Mệnh Tinh đi chăng nữa.
- Cậu.. Thân thể cậu?
Man Sơn kinh hãi nhìn Phân Thân của Diệp Hạo.
Lúc nãy va chạm, Man Sơn thấy mình như đánh vào một tòa núi lớn, nói cách khác hắn như lấy trứng chọi đá.
- Các người có thể đừng làm tốn thời gian của tôi được không?
Phân thân Diệp Hạo bất đắc dĩ nhìn đám người Hoàng Nhất nói.
- Cậu.. cậu… còn có cô nữa… toàn bộ Ích Cốc Cảnh cùng lên hết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT